Chương 77

Bạch Vân Hi cứng người một chút: "Biệt thự kia còn dùng được không?"

"Thời gian dài không người ở, có chút bẩn!"

Bạch Vân Hi: "......" Hắn không phải hỏi cái này! "Quỷ trong biệt thự thì sao?"

"Đều đã bị ta thu hết."

Bạch Vân Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi, đúng rồi, đan dược lần trước ngươi cho ngoại gia gia ta, ngoại gia gia ta chia cho ngoại nãi nãi ăn, không có việc gì đi?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Không có việc gì, cái đó vốn dĩ chính là để lão nhân ăn."

Diệp Phàm đưa đan dược cho Tiếu Trì, Tiếu Trì ban đầu không ném cũng không muốn ăn, liền để vào ngăn kéo.

Lúc ngoại nãi nãi hắn lấy thuốc bảo vệ sức khoẻ lại cầm nhầm đan dược Diệp Phàm đưa, uống nhầm một viên, kết quả, sau khi ngoại nãi nãi ăn một viên, tinh thần sáng lạn, cả người giống như tuổi trẻ ra vài tuổi, cứ như vậy, ngay cả ngoại gia gia cũng không kiêng được, dùng một viên, gần đây hai người buổi tối chạy ra ngoài tham gia khiêu vũ cho lão niên, tinh thần cực kỳ tốt.

-------------------------------

Sau khi Bạch Vân Hi tan tầm liền mang Diệp Phàm đến thẳng bệnh viện.

Bên trong bệnh viện, một thiếu niên nhìn thấy Diệp Phàm, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc phẫn hận, "Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!"

Diệp Phàm nhìn người tức giận trước mặt, đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó mới bừng tỉnh, "Ngươi...... ngươi là tên tiểu hài tử ngày đó!"

"Tiểu hài tử, tiểu hài tử muội ngươi! Ngươi mới là tiểu hài tử!" Trương Huyên nghiến răng nghiến lợi mắng.

"Các ngươi biết nhau sao?" Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi.

"Trước đó gặp qua một lần, hắn vẫn luôn muốn tìm ta luận bàn, a, trên đầu ngươi hình như sưng sưng!" Diệp Phàm nói.

Trương Huyên phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, thiếu chút nữa bị Diệp Phàm chọc tức hộc máu.

Thời điểm ở bệnh viện quân khu, Trương Huyên khıêυ khí©h Diệp Phàm hai lần, hai lần đều bị Diệp Phàm một kích đánh bay, Trương Huyên vẫn luôn được người khen tặng, cảm thấy mình là nhân tài kiệt xuất nhất trong đám người trẻ tuổi, kết quả, vừa ra tay liền gặp phải một nhân vật tàn nhẫn, làm sao có thể chịu được chênh lệch như vậy! "Tên hỗn đản! Còn không phải bởi vì ngươi!"

Diệp Phàm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Là lúc ấy đυ.ng vào sao? Cái kia cũng không thể chỉ trách ta, ai bảo ngươi yếu đuối mong manh như vậy, một kích đã bay!"

Trương Huyên thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, "Ngươi đồ vương bát đản, sao ngươi lại đến chỗ này?"

"Ta tới thăm Bạch Mạt Mạt a!" Diệp Phàm nói.

Trương Huyên nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Bạch Vân Hi một cái.

Bạch Vân Hi không khỏi xấu hổ một phen, trong giới thuật sư có quan niệm, một chuyện không phiền hai chủ, chỉ có ở thời điểm một vị đại sư bó tay không biện pháp mới có thể mời một vị đại sư khác, dù sao thuật sư đều là người có tính cách cao ngạo, cùng một lúc mời hai thuật sư đến có nghĩa là không tín nhiệm năng lực của thuật sư, làm như vậy rất dễ đắc tội với người ta.

"Diệp Phàm là bằng hữu ta!" Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm ở một bên bổ sung: "Bạn trai!"

Trương Huyên nghi hoặc nhìn Diệp Phàm: "Bạch tam thiếu, sao ngươi lại tìm người như vậy làm bạn trai?"

Diệp Phàm cau mày: "Này, ngươi có ý gì? Tìm người như ta có gì không tốt?"

Trương Huyên: "......"

-------------------------------------