Chương 59

Diệp Phàm mỉm cười nhìn Chương Tư Lượng: "Có phải ngươi cảm thấy hương vị này khá tốt không?"

Chương Tư Lượng gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy."

Bạch Vân Hi cực kỳ câm nín nhìn Chương Tư Lượng, Chương Tư Lượng bị Bạch Vân Hi nhìn đến xấu hổ không thôi.

"Cổ trùng trong cơ thể ngươi thích hương vị này, vậy nên ngươi cũng thích." Diệp Phàm đơn giản giải thích.

Chương Tư Lượng: "......"

"Đưa tay cho ta đi." Diệp Phàm nhìn Chương Tư Lượng.

Chương Tư Lượng nhanh chóng giơ tay lên.

"Chương tiên sinh, trong cánh tay ngươi có cái gì đang động đậy a." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm cười cười với Bạch Vân Hi: "Cổ trùng ở thời điểm bình thường đều trốn đi, nhưng một khi đã chịu kí©h thí©ɧ sẽ chủ động chạy ra."

"Thật thú vị!"

Chương Tư Lượng nghe Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm nói chuyện, trong lòng tức khắc càng thêm câm nín, hai người kia hình như đang đem hắn trở thành một món đồ chơi thú vị.

Trong lòng Chương Tư Lượng sốt ruột muốn chết, nhưng hắn không đắc tội nổi bất kỳ một ai trong hai người trước mắt này, không dám nói thêm cái gì.

Cổ trùng ở trên cánh tay Chương Tư Lượng chui tới chui lui, Chương Tư Lượng nhìn đến da đầu cũng tê dại.

Chương Tư Lượng đã sớm biết thân thể của mình có vấn đề, nhưng trơ mắt nhìn cánh tay nhô ra một vật không xác định, còn không ngừng di động, vẫn có loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh*.

*Ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý là phải chịu sự đả kích lớn.

"Đại sư, khi nào thì có thể lấy ra?" Chương Tư Lượng thật cẩn thận hỏi.

Diệp Phàm nhìn Chương Tư Lượng: "Không nên gấp gáp, nó ngửi thấy được hương vị yêu thích cho nên mới gấp rút muốn chui ra, nhưng nếu ngươi vội vã bức nó ra, nó sẽ hiểu được đây là bẫy rập, nếu tiểu tử này lại lùi về, lần sau muốn dẫn nó ra sẽ không dễ dàng như vậy."

Bạch Vân Hi tò mò hỏi: "Cổ trùng đều thông minh như vậy sao?"

Diệp Phàm cười cười: "Sinh vật nào cũng đều có bản năng xu lợi tị hại, câu cá cũng là cái dạng này a."

Bạch Vân Hi gật đầu nói: "Cũng đúng."

Dược vị càng ngày càng nồng, cổ trùng trong thân thể Chương Tư Lượng di động càng ngày càng thường xuyên, Diệp Phàm cắt một đoạn nhỏ trên cánh tay Chương Tư Lượng, một con sâu đỏ như máu chạy ra, bay vào bên trong một góc dược đỉnh. Sâu màu đỏ giống như một ngón tay thô, dài mười centimet, Chương Tư Lượng nhìn đến có một loại cảm giác buồn nôn ghê tởm.

Chương Tư Lượng nhìn cổ trùng bơi qua bơi lại bên trong dược đỉnh, da đầu căng đến tê dại.

"Thật thối a!" Chương Tư Lượng nói.

"Cổ trùng đã chạy ra, ngươi liền khôi phục khứu giác của người bình thường."

Chương Tư Lượng: "......"

"Đại sư, lấy thứ này ra rồi, ta sẽ không còn vấn đề gì đi?" Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Không còn vấn đề gì, ngươi yên tâm đi."

Chương Tư Lượng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tức khắc có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

"Nhớ chuyển tiền cho ta, nếu về sau ngươi lại trúng cổ, có thể liên lạc, xem trên phân nhượng ngươi là khách hàng lâu năm, ta có thể giảm giá cho ngươi." Diệp Phàm cười cười vỗ vai Chương Tư Lượng.

Chương Tư Lượng: "......" Lại trúng cổ? Loại chuyện này gặp một lần đã đủ đáng sợ rồi!

-------------------------------