Chương 53

"Tiểu bằng hữu, tạo hình này của ngươi thật độc đáo!" Lão giả bên cạnh Diệp Phàm bỗng nhiên lên tiếng.

Diệp Phàm xoa xoa mái tóc: "Ta mất ba ngàn cho kiểu tóc này, tiểu ca cắt tóc nói hiện tại rất nhiều người thích như vậy!"

Trần Tùng Bân cười cười: "Đúng vậy! Tiểu hữu đến kinh đô làm gì vậy?"

"Ta sao? Ta theo đuổi lão bà đi." Diệp Phàm nói.

"Tiểu hữu nhìn trúng lão bà ở kinh đô?" Trần Tùng Bân hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nàng làm gì ở đó?"

"Hắn a! Hắn mở công ty, trong tay có tiền, lớn lên cực kỳ tuấn tú!" Diệp Phàm đắc ý dào dạt khoe mẽ.

"Thật lợi hại!" Trần Tùng Bân thở dài cảm thán.

Diệp Phàm cười cười: "Đó là đương nhiên, lão bà ta nhìn trúng đương nhiên là lợi hại!"

Nữ nhân cười lạnh: "Nếu lão bà ngươi thật sự lợi hại như vậy, khẳng định là sẽ chướng mắt ngươi."

Diệp Phàm không vui nhìn nữ nhân: "Ngươi có ý gì?"

Nữ nhân lạnh lùng nhìn Diệp Phàm: "Chẳng lẽ còn không phải sao? Ngươi cũng không nhìn lại mình xem là cái dạng gì, người bình thường nào sẽ coi trọng người như ngươi chứ, mơ mộng hão huyền!"

Viên Y vốn còn cho rằng Diệp Phàm là tên dế nhũi, mua chỗ ngồi bình thường ngồi sai khoang khách quý, không nghĩ tới Diệp Phàm là thật sự mua vé khoang khách quý, phán đoán sai lầm làm trong lòng Viên Y nghẹn mất một hơi, nghe được Diệp Phàm cùng Trần Tùng Bân nói chuyện, lập tức liền mở miệng châm chọc mỉa mai.

Diệp Phàm có chút tức giận trừng lớn mắt: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy!"

"Ta nói vậy thì làm sao?" Viên Y không thuận theo nói.

Diệp Phàm giơ ngón tay chỉ vào Chương Tư Lượng bên cạnh nữ nhân: "Nếu không phải ngươi thả một con sâu ở trong thân thể hắn, hắn có thể theo ngươi nói gì nghe nấy sao?"

Mặt Viên Y đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Phàm: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

Diệp Phàm cười lạnh: "Ngươi cứ nói đi! Ta đang nói cái gì?"

"Giả thần giả quỷ!" Viên Y không vui nhỏ giọng mắng, thanh âm lại hơi hạ thấp xuống, hiển nhiên là đang chột dạ.

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện cùng Viên Y, ánh mắt nam nhân bên cạnh Viên Y sáng quắc nhìn Diệp Phàm mấy lần, cũng không có truy vấn cái gì.

Trần Tùng Bân thấy thế cười cười: "Nếu tiểu bằng hữu tới rồi kinh đô gặp phải chuyện gì phiền toái cũng có thể tới tìm ta! Đây là danh thϊếp của ta."

Diệp Phàm gật đầu: "Cũng được."

Tuy rằng Diệp Phàm không cảm thấy mình sẽ gặp phải phiền toái gì nhưng có nhiều bằng hữu hơn cũng là một chuyện tốt. Diệp Phàm trực tiếp nhận lấy danh thϊếp.

Phi cơ vừa đáp xuống, Viên Y liền túm Chương Tư Lượng rời đi, giống như là chạy trối chết.

Diệp Phàm cười lạnh nhìn bóng dáng hai người.

Trần Tùng Bân thấy Diệp Phàm có hứng thú, lôi kéo Diệp Phàm lại tán ngẫu, "Tiểu bằng hữu, ngươi nói trong thân thể nam nhân kia có một con sâu, là dạng sâu gì a?"

"Đồng Tâm Cổ." Diệp Phàm đáp.

Trần Tùng Bân nghi hoặc nhìn Diệp Phàm: "Ngươi nói là nữ nhân kia hạ cổ Chương lão bản, Chương lão bản liền đối với nữ nhân kia nói gì nghe nấy?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

Trần Tùng Bân là người yêu thích những hiện tượng thần quái, bình thường thích thu thập một ít pháp khí, nhưng ánh mắt lại chẳng ra gì, luôn bị người hãm hại, ăn mệt quá nhiều, Trần Tùng Bân ít nhiều cũng có vài phần cảnh giác.

Nếu không phải quen biết Chương Tư Lượng từ trước, hắn sẽ cảm thấy ba người Diệp Phàm có thể là đang lừa dối hắn, nhưng hắn lại quen Chương Tư Lượng, đó là một đại lão bản, hẳn là khinh thường đi lừa tiền kẻ khác. Trần Tùng Bân cân nhắc phản ứng của Chương Tư Lượng, cảm thấy Chương Tư Lượng cùng nữ bí thư kia nhìn như thân mật, kỳ thật là bằng mặt không bằng lòng, phương diện này nói không chừng nhất định có ẩn tình gì đó.

"Ngươi làm sao thấy được?" Trần Tùng Bân hỏi.

"Ta sao? Ta có hoả nhãn kim tinh!" Diệp Phàm đương nhiên ngẩng cao đầu.

Trần Tùng Bân: "......"

-----------------------------------------