Chương 969

Bạch Vân Hi giơ tay lên, vòng tay của Bạch Vân Hi cất giữ hàn khí, hối thành từng đạo gió lốc băng lãnh thổi về phía Đan Mặc.

Sau khi tới Trung Đại Lục, Đan Mặc chứng kiến qua đủ loại thủ đoạn của tu sĩ Nguyên Anh, liền cảm thấy thủ đoạn công kích của tu sĩ Nam Đại Lục bần hàn, kết quả, vừa ra tay liền gặp phải hai nhân vật tàn nhẫn Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, Đan Mặc đột nhiên phát hiện ra, ở nào cũng không thiếu thiên tài.

Đan Mặc thu hồi tinh thần lại, toàn lực ứng phó với Bạch Vân Hi, hai người đánh xem như thế lực ngang hàng.

"Đánh, đánh, đánh."

Diệp Phàm tế ra Huyền Long Ấn, đập về phía Lê Dục cùng Lê Dĩnh.

Lê Dĩnh nguyên bản cho rằng thu thập một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở Nam Đại Lục chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, khi chân chính giao thủ mới phát hiện ra không có đơn giản như nàng tưởng.

Lê Dĩnh lấy ra một cây quạt lông vũ, đập về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm tức khắc có cảm giác như đang đặt mình trong dung nham cuồn cuộn.

"Phượng Linh Phiến!" Diệp Phàm thầm nghĩ: Quả nhiên nhà giàu!

Thân thể của Diệp Phàm từng trải qua thiên kiếp rèn luyện, chút hỏa lực này đối với Diệp Phàm không đáng nhắc tới mấy.

Trên trán của thải phượng có ba cây lông vũ bản mệnh, ba cây lông vũ kia uy lực kinh người, mất đi linh vũ bản mệnh, Phượng tộc liền không thể sống thêm bao lâu nữa, linh vũ bản mệnh đối với Phượng tộc mà nói trân quý bao nhiêu có thể nghĩ ra được.

Quạt lông vũ trên tay Lê Dĩnh chính là dùng linh vũ bản mệnh của Phượng tộc sau khi nó bị thương chế thành, giá trị Phượng Linh Phiến của Lê Dĩnh không kém hơn Rìu Khai Thiên của Lê Dục bao nhiêu.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, thả Hành Tây ra, Hành Tây vừa ra, Lê Dục cùng Lê Dĩnh tức khắc cả kinh.

Lê Dục từ nhỏ muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, chưa mấy khi trải qua cảm giác ghen ghét người nào, Diệp Phàm vừa thả Thiên Hỏa ra, Lê Dục tức khắc liền cảm thấy đố kỵ.

Lê Dục nguyên bản cho rằng Diệp Phàm chỉ nhờ may mắn mới có được Đan Tháp, nhìn thấy trong tay đối phương còn có cả Thiên Hỏa, tức khắc chấn kinh rồi.

Lê Dĩnh nhìn Sinh Linh Chi Diễm đỏ cả mắt, Thiên Hỏa là vật mà tất cả đan sư trong thiên hạ đều muốn có, lão tổ Lê gia cũng có một đóa Thiên Hỏa, nhưng Thiên Hỏa là vật chỉ có thể gặp không thể cầu, Lê lão tổ có, lại không thể tìm một đóa khác cho Lê Dĩnh cùng Lê Dục.

Hành Tây hóa thành một đầu hỏa long nhào về phía Phượng Linh Phiến, Thiên Hỏa thế tới rào rạt, Lê Dĩnh không thể không tránh đi mũi nhọn.

Diệp Phàm tuy rằng tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mặc kệ là linh hồn lực hay linh lực đều cao hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường nhiều, lấy một địch hai hoàn toàn không có chút trở ngại nào.

Lê Dục cùng Lê Dĩnh qua mấy vòng đối chiến, lâm vào khốn cảnh linh khí không đủ.

Lê Dĩnh thấy không chiếm được tiện nghi gì, chỉ có thể tức giận nói: "Đi thôi."

Đan Mặc nghe thấy Lê Dĩnh triệu hoán, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi tới bên người Lê Dĩnh, Lê Dĩnh phát động pháp khí tức khắc rời đi.

Diệp Phàm nhìn ba người biến mất, nhíu mày lại.

Bạch Vân Hi đi tới bên người Diệp Phàm, hỏi: "Ngươi không sao chứ."

Diệp Phàm lắc đầu: "Không sao, nhưng hai tên kia cư nhiên còn giàu có hơn ta."

Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm tức giận phồng quai hàm, cười nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi không cần quá tức giận, ngươi có thể tính là phú nhất đại dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà, hai tên kia vừa nhìn liền biết là phú nhị đại chỉ có thể dựa vào phúc ấm của tổ tiên."

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng thế đúng thế, có câu nói là giàu không quá ba đời mà, cái đám sống bằng tiền dành dụm của tổ tiên đó đáng ghét nhất."

Bạch Vân Hi: "......" Tính ra thì Diệp Phàm cũng xem như là phú nhị đại mà.

Diệp Phàm nhìn lên hắc ưng trên không trung, hắc ưng dần dần tiêu tán, hóa thành linh hồn lực, bị Diệp Phàm thu hồi về thức hải.

"Hồn Thủ Ấn của hai tên kia rất có ý tứ, đáng tiếc, bọn họ có quá nhiều pháp khí phòng thân, trong nhất thời không làm gì được, nếu không thì, có thể bắt bọn họ lại tra hỏi một chút." Diệp Phàm tiếc nuối than thở.

Bạch Vân Hi: "......"

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Ngươi muốn học không?"

Diệp Phàm gật đầu: "Muốn!"

Diệp Phàm thầm nghĩ: Học được hồn kỹ kia, lực công kích linh hồn của hắn liền tăng cao mấy phần, khi đối địch cũng nhiều thêm một loại thủ đoạn.

Ngao Tiểu No nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ngươi muốn học, Mập Mạp biết."

"Mập Mạp?" Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi.

"Chính là Tiểu Tháp đó!" Ngao Tiểu No đáp.

Bạch Vân Hi: "......" Tháp Linh không biết có phải là do ăn nhiều hay không, toàn bộ thân thể béo tròn chắc nịch, gọi Mập Mập đúng là rất chuẩn xác.

----------------------------------