Liễu gia.
Về tới viện, Liễu Hà lập tức bảo Liễu Đồng đi thỉnh y sư. Ông trực tiếp ôm con trai hôn mê bất tỉnh vào trong phòng.
Đặt người lên giường, Liễu Hà thật cẩn thận mà cởϊ áσ ngoài dính máu của con, nhìn thấy pháp y cấp hai bên trong đã bị đánh nát thành mảnh nhỏ. Ông nâng Liễu Thiên Kỳ dậy, cẩn thận lấy pháp y nát ra khỏi người nhi tử.
Liễu Hà cúi đầu, nhìn lỗ thủng to ghê người trên phía sau pháp y, tim ông đau như cắt. Liễu Hà lại cẩn thận lật thân thể nhi tử qua, cởi bỏ áσ ɭóŧ, phát hiện hai xương sống trên lưng Liễu Thiên Kỳ đã bị đánh đến vặn vẹo thay đổi hình dáng. Giờ phút này chính là đang ở dạng chữ "bát"* chống đỡ nơi đó.
(*八 hình chữ bát)
“Kỳ Nhi!” Gọi tên con, Liễu Hà đỏ hốc mắt, đau lòng nhi tử thế mà bị trọng thương đến vậy.
“Đáng giận! Liễu Hải, tên vô liêm sỉ!”
Nhìn thấy thương thế trên người con, Liễu Hà biết, lúc này Liễu Hải đã hạ tử thủ với nhi tử. Nếu không, trên người Thiên Kỳ có Phòng Hộ phù, lại có pháp y phòng hộ cấp hai, không có khả năng bị thương nặng như vậy.
Liễu Hải, thân nhị ca của ta, ngươi thế mà dám hạ tử thủ với con ta như thế!!!
Không bao lâu, Diêu y sư chạy đến Liễu gia.
“Diêu y sư, ngươi nhìn xem, nhi tử ta bi thương, nó bị thương rất nặng!”
“Được, Tam gia đừng nóng vội. Ta đây bắt mạch cho Thất thiếu ngay.” Nói rồi, Diêu y sư vội vàng bắt mạch cho Liễu Thiên Kỳ, xem xét thương tình sau lưng.
“Thế nào, Diêu y sư?”
“Tam gia yên tâm. Tuy Thất thiếu bị thương rất nặng nhưng không có thương tổn đến linh mạch, cũng không có thương tổn đến nội tạng. Chỉ là xương cột sống sau lưng bị đánh lệch vị trí biến hình, cần phải nắn lại một lần nữa. Sau khi nắn xong lại lấy thuốc tắm điều dưỡng, một tháng sau có thể không việc gì. Nhưng trong lúc trị liệu, Thất thiếu không thể xuống giường, chỉ có thể ngồi ở mép giường, hoặc là nằm sấp trên giường.”
“Nằm trên giường một tháng?” Nghe được y sư nói, Liễu Hà càng đau lòng không thôi.
“Đúng vậy, sau khi nắn lại xương cột sống yêu cầu tĩnh dưỡng, bảo đảm xương cột sống sẽ không biến hình sai vị.” Diêu y sư gật đầu, nghiêm túc mà nói.
“Được, được rồi, vậy thỉnh Diêu y sư, mau chóng nối xương cho con ta đi!”
“Được.” Diêu y sư gật đầu, cho Liễu Thiên Kỳ ăn vào một viên đan dược an thần, bảo đảm Liễu Thiên Kỳ có thể tiếp tục hôn mê, để tránh đối phương lộn xộn trong lúc nối xương, hoặc là cảm giác được thống khổ.
“Tam gia! Tứ tiểu thư lại đây, nói là muốn thỉnh Diêu y sư đi xem bệnh cho Nhị gia!” Liễu Đồng vội vã đi vào bẩm báo.
“Nói với nó, Diêu y sư đang nối xương cho Kỳ Nhi, bảo nó đi tìm y sư khác đi!”
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Đồng xoay người rời đi.
——————————————————
Trong viện Liễu Hải.
“Nhị đệ, thương thế của ngươi thế nào?” Liễu Giang nhìn Liễu Hải nằm trên giường, quan tâm mà dò hỏi.
“Lão Tam này xuống tay cũng quá độc ác!” Ấn ngực mình, Liễu Hải oán giận ra tiếng.
“Đúng vậy, chúng ta chính là huynh đệ thủ túc mà, lần này Lão Tam làm thật là có chút quá mức.” Liễu Giang gật đầu, vội vàng tận dụng mọi thứ để ly gián hai người.
Không bao lâu, Liễu Ti mang theo một vị y sư đến.
“Sao không phải Diêu y sư vậy?” Liếc thấy người đến là một y sư xa lạ, Liễu Hải khó chịu nhíu mày.
“Phụ thân, Diêu y sư đang nối xương cho Thất đệ, một chốc không tới được, cho nên con đi thỉnh vị Triệu y sư này lại đây.”
“Vậy à.” Liễu Hải lên tiếng, lúc này mới vươn cánh tay ra để y sư này bắt mạch.
Liễu Hải bị thương cũng không nặng, nên sau khi y sư bắt mạch xong, lưu lại đan dược thì rời đi.
“Ti Nhi, thương thế Thất đệ ngươi thế nào?” Liễu Giang quan tâm mà hỏi.
“Ta nhìn thấy viện Tam thúc đề phòng nghiêm ngặt, lão nhân gia cũng là vẻ mặt u sầu, nghĩ đến, hẳn là Thất đệ bị thương không nhẹ!” Căn cứ tình huống mình nhìn thấy bên Tam thúc, Liễu Ti cảm thấy, Liễu Thiên Kỳ lúc này đây sợ là dữ nhiều lành ít.
“Hừ, chết luôn là tốt nhất! Cái thứ ngỗ nghịch, cả đường ca mình cũng dám gϊếŧ, quả thực là heo chó không bằng.” Tưởng tượng đến Liễu Thiên Kỳ, Liễu Hải liền hận đến ngứa răng, gận không thể lột da hắn, ăn thịt hắn!
“Nhị đệ không thể vọng ngôn, nếu Kỳ Nhi có bất trắc gì, Tam đệ chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Tính tình Lão Tam, Liễu Giang vẫn có hiểu biết. Lão Tam từ lúc tuổi trẻ tâm tính đã tương đối quái gở, rất nhiều đại gia tiểu thư danh môn vọng tộc đều không vào được hắn mắt, sau lại gặp mẫu thân Liễu Thiên Kỳ, đó là nhất kiến chung tình. Mặc dù đối phương chỉ là một người thường không thể tu luyện, hắn cũng không màng phụ thân phản đối cưới nữ tử âu yếm vào cửa. Sau đó ngày vui ngắn chẳng tày gang, Tam đệ muội sinh hạ Thiên Kỳ không lâu đã buông tay nhân gian. Cho nên, Tam đệ đối với nhi tử duy nhất này, có thể nói là cực kỳ cưng chiều.
Nếu Liễu Thiên Kỳ cứ như vậy mà chết, vậy Tam đệ nhất định là sẽ không bỏ qua dễ dàng cho lão Nhị.
“Hừ, rõ ràng là hắn dung túng con cái hành hung, tiểu phế vật kia chết thì thế nào? Chẳng lẽ phụ thân còn sẽ đứng về phía hắn hay sao?” Lời này Liễu Hải nói đúng lý hợp tình.
“Nhị đệ nói rất đúng. Chuyện này vốn chính là Kỳ Nhi sai, vô luận như thế nào, đại ca đều sẽ đứng về phía ngươi.” Nói đến cái này, Liễu Giang vỗ vỗ bả vai đệ đệ.
Chờ Liễu Thiên Kỳ vừa chết, gã sẽ có thể cùng Lão Nhị liên hợp lại đối phó Lão Tam.
“Cảm ơn đại ca, đại ca không mệt là đại ca ruột của ta!” trong lòng Liễu Hải, Liễu Giang là người cùng một mẹ đẻ ra với ông ta, mà Liễu Hà bất quả chỉ là con vợ lẽ. Cho nên, trong xương cốt ông ta khinh thường Liễu Hà.