Chương 45: Thiên Kỳ bị thương

Một kích chưa trúng làm Liễu Hải buồn bực không thôi, theo sau chưởng thứ hai đã đánh về Liễu Thiên Kỳ.

Liễu Thiên Kỳ dương tay, tung ra năm tấm linh phù cấp ba, chặn lại công kích của đối phương. Ngay sau đó, hắn lại dán lên người mình ba tấm Phòng hộ phù và một tấm Phong phù, phi thân lên, bay về phía Liễu phủ.

“Muốn chạy trốn hả, không dễ dàng vậy đâu!” Liễu Hải dán lên một tấm Phong phù, lập tức đuổi theo.

“Hây!” Liễu Hải ngưng tụ ra một viên thủy cầu, như đã đã phát hận, bay lên trước Liễu Thiên Kỳ rồi đè ép qua.

Cảm giác được một trận ác phong không tốt sau lưng, Liễu Thiên Kỳ vội vàng hạ thấp tốc độ phi hành để tránh né, nhưng vẫn chậm một bước.

“ẦM……” Một viên thủy cầu cao nửa người trực tiếp đánh vào sau lưng Liễu Thiên Kỳ.

“Phụt……!” Liễu Thiên Kỳ há mồm phun ra một ngụm máu to, lảo đảo giữa không trung, ngã xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, Liễu Thiên Kỳ không dám chần chờ, lập tức lấy ra mười tấm Phòng Hộ phù cấp ba, toàn bộ đều dán lên người. Lấy thực lực của hắn cho dù là không bị thương cũng không phải đối thủ của Liễu Hải, huống chi là dưới tình huống bị thương kia chứ?

Bởi vậy, hiện tại Liễu Thiên Kỳ chỉ có thể là tận lực bảo hộ chính mình, chờ đợi phụ thân lại đây cứu giúp mạng nhỏ của hắn.

“Tiểu súc sinh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi đền mạng cho Thiên Lộ!” Liễu Hải dừng trước mặt Liễu Thiên Kỳ, vung tay lên, một thủy cầu lớn cao nửa người lại một lần nữa hóa hình trong lòng bàn tay ông ta.



Thấy tình hình như vậy, Liễu Thiên Kỳ lấy ra năm tấm Bạo Tạc phù cấp ba, nắm chặt gắt gao trong lòng bàn tay.

Giờ phút này, Liễu Thiên Kỳ đã bị thương, mười tấm Phòng hộ phù trên người lại tiêu hao đại lượng linh khí của hắn. Cho nên, Liễu Thiên Kỳ rất rõ ràng, chờ sau khi hắn kích hoạt năm tấm Bạo Tạc phù này rồi ném văng ra, linh lực trên người hắn chỉ sợ cũng không có bao nhiêu còn thừa.

“ĐÙNG……”

Thủy cầu trong tay Liễu Hải còn chưa đánh ra đã bị một bàn tay khổng lồ cao tầm hai mét trực tiếp chụp nát. Ngay sau đó, thân mình Liễu Hải bị cự chưởng đánh trúng, bay ngược ra ngoài hơn mười mét, nặng nề mà ngã trên mặt đất.

“Phụt……” Há mồm, Liễu Hải cũng hộc ra một ngụm máu lớn.

“Kỳ Nhi!” Liễu Hà kêu gọi tên nhi tử, lập tức cất bước đi lên. Ông khom người bế nhi tử quỳ rạp trên mặt đất không động đậy lên.

“Phụ thân!” Nhìn thấy Liễu Hà kịp thời đuổi tới, Liễu Thiên Kỳ mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, kéo Phòng Hộ phù trên người xuống.

“Kỳ Nhi, thương thế của con thế nào?” Nói rồi, Liễu Hà vội vàng lấy đan dược chữa thương ra, đưa vào trong miệng cho Liễu Thiên Kỳ.

“Phụ thân không cần lo lắng. Vừa rồi con có dán tam tấm Phòng Hộ phù, lại có pháp y trong người, sẽ không có việc gì.” Liễu Thiên Kỳ xua tay, nói không sao.

Nếu không có ba tấm Phòng Hộ phù cấp ba cùng với pháp y cấp hai trên người mình đây, phỏng chừng hắn đã chết sau một kích sau lưng kia của Liễu Hải rồi, chứ không chỉ đơn giản là bị thương như vậy.

“Đi, phụ thân mang con trở về chữa thương!” Nói rồi, Liễu Hà trực tiếp bế nhi tử bị thương lên, cất bước trở về.



“Lão Tam, ngươi buông người ra cho ta!" Liễu Hải một thân chật vật bò dậy từ trên mặt đất, không thuận theo không buông tha, hô to ra tiếng.

“Ngươi còn dám làm nhi tử ta bị thương, ta muốn cái mạng ngươi!” Liễu Hà quay đầu, đáy mắt tràn đầy sát ý, uy áp của tu sĩ Kim Đan phóng thích ra ngoài.

Bị uy áp của Tam đệ áp chế đến tứ chi đều đang phát run, Liễu Hải không tự giác mà rụt rụt cổ. Ông ta ủy khuất nói: “Nhi tử ngươi, hắn gϊếŧ Thiên Lộ con ta.”

“Hừ, ngươi có chứng cứ gì chứng minh nhi tử ta gϊếŧ Thiên Lộ?”

“Ta, ta tìm được thi thể Thiên Lộ. Ta còn tìm tới được ngọc bội vào lúc Liễu Thiên Kỳ trăm ngày, phụ thân tự tay đưa cho nó, trên đó có khắc tên Liễu Thiên Kỳ nó."

"Hừ! Nếu ngươi có chứng có cứ, vậy ngươi cứ đi tìm phụ thân cáo trạng là được. Ngươi định lạm dụng tư hình, ám sát nhi tử ta, không có cửa đâu!” Liễu Hà hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi.

“Ngươi, ngươi... tên khốn kiếp này!” Nhìn bóng dáng Liễu Hà rời đi, Liễu Hải mắng to ra tiếng.

“Phụ thân, con… con không có gϊếŧ Lục ca!” Liễu Thiên Kỳ suy yếu mà nhìn phụ thân, nghiêm túc vô cùng mà biện bạch cho bản thân.

“Ừ, phụ thân biết, phụ thân biết rồi!” Liễu Hà nhìn gương mặt tái nhợt của con, liên tục gật đầu. Làm phụ thân, ông tự nhiên là tin tưởng nhi tử.

Nhi tử từ nhỏ đã nhát gan, lại nhút nhát, sao có thể đi gϊếŧ người, hơn nữa còn là gϊếŧ đường ca của mình nữa?