Một lát sau, cửa đá phòng tu luyện chậm rãi mở ra, Liễu Thiên Kỳ mang theo vẻ mặt vui sướиɠ tươi cười đi ra khỏi phòng tu luyện.
“Thiên Kỳ!” Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ đi ra, Kiều Thụy là người đầu tiên đón lên.
“Kỳ Nhi!” Liễu Hà liếc thấy Liễu Thiên Kỳ xuất quan, cũng lập tức đón lên.
“Phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, thi lễ sâu đối với Liễu Hà.
“Ừ, ngoan, thật là nhi tử ngoan của vi phụ!” Liễu Hà liên tục gật đầu, vừa lòng mà vỗ vỗ bả vai Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, huynh thật là lợi hại, 18 tuổi đã thăng cấp Trúc Cơ rồi!” Kiều Thụy cười nhìn ái nhân xuất quan, tựa hồ còn cao hứng hơn cả Liễu Thiên Kỳ là người đã thăng cấp Trúc Cơ nữa!
“Tiểu Thụy!” liếc thấy nhân nhi ba tháng không gặp, bên khóe miệng Liễu Thiên Kỳ treo đầy nụ cười ôn nhu, duỗi tay đã trực tiếp kéo lại tay Kiều Thụy.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy bị Liễu Thiên Kỳ kéo tay, sắc mặt Kiều Thụy bùm một cái liền đỏ bừng, vội vàng rút tay về.
“Kỳ Nhi làm tốt lắm. Thật là nhi lang tốt của Liễu gia chúng ta!” Liễu Giang đi lên, tỏ vẻ chúc mừng.
“Cảm ơn đại bá, đại bá quá khen!”
“Nhị bá, Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ!” Nhìn những người khác, Liễu Thiên Kỳ lễ phép cùng mọi người chào hỏi.
Liếc mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Liễu Hải làm nhị bá nhướng mắt, không nói gì. Chưa nói lời chúc mừng nào, cũng chưa nói lời châm chọc mỉa mai nào.
“Chúc mừng Thất đệ thăng cấp Trúc Cơ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ thăng cấp thành công, Liễu San chúc mừng đầu tiên.
Kỳ quái, Thất đệ rõ ràng là vừa rồi thăng cấp Trúc Cơ, vì sao nàng lại cảm giác được khí thế trên người đối phương, so với mình là tu sĩ đã thăng cấp Trúc Cơ hơn một năm còn mạnh hơn chứ?
“Đa tạ Tam tỷ!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói lời cảm tạ.
Nghĩ thầm: Phần cơ duyên này nếu như bị nữ chính lấy được, như vậy, hiện tại thực lực nữ chính nên là Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng đáng tiếc, nữ chủ lạc mất cơ duyên, hiện tại thực lực vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ như cũ.
“Chúc mừng Thất đệ!” Tuy không tình nguyện, nhưng Liễu Ti vẫn hào phóng mà ra tiếng chúc mừng.
“Đa tạ Tứ tỷ!” Liễu Ti này quả nhiên là co được dãn được!
“Hừ!” Liễu Vũ trợn trắng mắt, hừ một tiếng, cái gì cũng chưa nói. Nàng mới không cần chúc mừng một phế vật!
“Kỳ Nhi, ngươi bế quan nhiều ngày cũng mệt mỏi rồi. Mau mau trở về nghỉ ngơi đi! Ngày khác, đại bá làm buổi tiệc lớn chúc mừng ngươi."
“Đa tạ đại bá!” Quả nhiên, công phu ngoài mặt như này, vẫn là Liễu Giang biết làm một chút.
————————————
Về tới trong viện.
Liễu Hà nhìn con trai ngồi bên người, cười nói. "Con ta vừa mới Trúc Cơ, sao vi phụ cảm thấy thực lực của ngươi đã ngưng thật như thế, hoàn toàn không giống bộ dáng vừa Trúc Cơ?"
Thật kỳ lạ, theo lý thuyết, tu sĩ vừa mới Trúc Cơ, thực lực sẽ có chút di động, cũng không quá ngưng thật. Nhưng thực lực nhi tử phá lệ ngưng thật, như là tu sĩ đã Trúc Cơ nhiều năm vậy.
“Ha ha ha, có thể là do con dùng linh bảo, linh thạch và Trúc Cơ đan, dùng linh vật tương đối nhiều ạ.”
Một hồ nước suối Kim Diệp, một gốc cây Kim Diệp thảo cấp ba, cộng thêm năm vạn linh thạch và một viên Trúc Cơ đan. Hấp thu nhiều thứ tốt như vậy, Liễu Thiên Kỳ chẳng những Trúc Cơ dị thường thuận lợi, hơn nữa, thực lực sau khi Trúc Cơ cũng càng ngưng thật hơn rất nhiều so với người khác.
“Ừm, cũng có đạo lý. Mấy ngày nay con bế quan tu luyện thật sự vất vả. Nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Phụ thân, hài nhi không mệt, hài nhi hiện tại đã Trúc Cơ, muốn cùng phụ thân học tập phù văn thuật cấp ba.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nói không mệt.
“Không thể, vừa mới Trúc Cơ, sao cũng cần phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng. Sao có thể Trúc Cơ rồi đi học phù văn thuật được chứ? Không tốt cho linh hồn lực.” Liễu Hà lắc đầu, tất nhiên sẽ không đáp ứng.
“Ha ha ha, vậy được rồi, hài nhi trở về nghỉ ngơi mấy ngày, qua mấy ngày lại cùng phụ thân thỉnh giáo phù văn thuật ạ.”
Liễu Thiên Kỳ biết phụ thân đau lòng hắn nhất, tuyệt đối sẽ không dạy hắn phù văn thuật vào lúc này. Cho nên cũng chỉ từ bỏ thôi.
“Đi thôi, nghỉ ngơi cho khỏe. Qua mấy ngày nữa vi phụ lại dạy con vẽ phù văn cấp ba.”
“Dạ, hài nhi cáo lui!” Liễu Thiên Kỳ đứng dậy, thi lễ từ biệt.
Liếc thấy Thiên Kỳ phải đi, Kiều Thụy cũng vội vàng đứng dậy. “Liễu thúc thúc, con cũng đi về trước.”
“Đi đi!” Biết Kiều Thụy trong lòng nhớ Thiên Kỳ, Liễu Hà tất nhiên sẽ không giữ đối phương ở lâu.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, cùng Liễu Thiên Kỳ rời khỏi phòng khách.
Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn Kiều Thụy bồi cạnh mình cùng rời đi, hắn nhẹ nhàng kéo tay đối phương.
Kiều Thụy cúi đầu, nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, sắc mặt đỏ ửng. Nhưng lúc này y không tránh thoát, mà thật an tĩnh tùy ý để đối phương lôi kéo.