Chương 37: Ráng màu Trúc Cơ

Liễu Đồng và Kiều Thụy đang ở trong viện cho sâu ăn, đột nhiên, hướng sau núi dâng lên một mạt ráng màu bảy màu.

“Đồng bá, bá xem. Ráng màu? Thiên Kỳ thăng cấp Trúc Cơ rồi!” Nhìn thấy dị tượng Trúc Cơ kia, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.

“Đúng vậy, lão nô đây đi bẩm báo Tam gia!” Nhìn thấy ráng màu, vẻ mặt Liễu Đồng hưng phấn mà chạy về phía ngoài thư phòng Liễu Hà.

“Tam gia, đại hỉ, đại hỉ! Thất thiếu thăng cấp Trúc Cơ!”

“Cái gì?” Liễu Hà buông bút phù văn trong tay, vội vội vàng vàng mà đi ra ngoài thư phòng.

“Tam gia, ngài xem!” Liễu Đồng chỉ vào chân trời, vui sướиɠ mà nói.

“Làm tốt lắm, Kỳ Nhi của ta làm tốt lắm!” Liễu Hà nhìn ráng màu bên kia núi, mừng rỡ như điên.

“Liễu thúc thúc, chúng ta đi xem Thiên Kỳ đi?” Kiều Thụy chạy tới, vẻ mặt vui mừng.

“Được, chúng ta đến sau núi!” Liễu Hà gật đầu, mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời viện.

Đi vào sau núi, Liễu Hà và Kiều Thụy đều yên lặng mà chờ ở ngoài phòng tu luyện Liễu Thiên Kỳ. Không bao lâu, Liễu Giang, Liễu Hải, Liễu San, Liễu Ti và Liễu Vũ cũng sôi nổi chạy tới sau núi.

“Tam đệ, đây là?” Nhìn thấy hào quang vạn đạo phía chân trời, Liễu Giang nghi hoặc mà dò hỏi ra tiếng.

“Là Kỳ Nhi, Kỳ Nhi đang thăng cấp Trúc Cơ!” Nói đến đây, Liễu Hà lộ ra vẻ mặt lão hoài an ủi mà cười.



“Thiên Kỳ đang thăng cấp Trúc Cơ?” Nghe thấy tin tức này, Liễu Giang khϊếp sợ không thôi. Những người khác cũng đều là khϊếp sợ không thôi.

“Không, không có khả năng, sao có thể chứ?” Liễu Vũ lắc đầu, tất nhiên là không muốn tin tưởng sự thật này.

Sao có thể, tiểu phế vật sao có thể thăng cấp Trúc Cơ kia chứ?

Ba năm trước đây, tiểu phế vật là Luyện Khí tầng ba, mình là Luyện Khí tầng sáu. Ba năm sau, tiểu phế vật đang thăng cấp Trúc Cơ, mình mới Luyện Khí tầng bảy, sao có thể, sao có thể? Muốn thăng cấp cũng nên là nàng Trúc Cơ trước mới đúng chứ?

Nghe được Liễu Thiên Kỳ muốn thăng cấp Trúc Cơ, trong lòng Liễu Ti cũng khó chịu một trận. Thực lực của nàng đã kẹt ở Luyện Khí tầng chín suốt ba năm. Nàng còn chưa thăng cấp Trúc Cơ, lại bị tiểu phế vật kia giành trước một bước.

“Kỳ Nhi quả nhiên là tích lũy đầy đủ!” Nghe được tin tức Liễu Thiên Kỳ thăng cấp, Liễu Giang ngây ngẩn một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

“Kỳ Nhi rốt cuộc là nở mày nở mặt rồi!” Nhìn đạo đạo ráng màu nơi chân trời, khóe miệng Liễu Hà không tự giác mà gợi lên một mạt cười nhạt.

“Nói lời tạm biệt nói sớm vậy, Thiên Kỳ chỉ là đang thăng cấp Trúc Cơ, còn chưa thành tựu Trúc Cơ mà?” Liễu Hải bĩu môi, không cho là đúng mà giội nước lã.

Giữa Luyện Khí và Trúc Cơ chính là cách một đường ranh giới dài.

Có bao nhiêu người kẹt ở Luyện Khí tầng chín suốt mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là cả đời. Lại có bao nhiêu người bởi vì Trúc Cơ thất bại, suốt cuộc đời đều không thể lại vượt qua đường ranh giới này, cả đời chỉ có thể làm một tu sĩ Luyện Khí. Cho nên, Trúc Cơ cậu, không phải dễ dàng thăng cấp như vậy!

Nghe được Liễu Hải nói, Liễu Hà lạnh lùng mà quét mắt liếc đối phương một cái. “Nhị ca cứ thấy nhi tử ta không tốt phải không?"

“Đây là sự thật, ta ăn ngay nói thật mà thôi!” Đã nhận ra ánh mắt Liễu Hà không tốt, Liễu Hải nhịn không được rụt rụt cổ.



“Liễu thúc thúc không cần lo lắng, Thiên Kỳ tư chất nghịch thiên, nhất định có thể thuận lợi Trúc Cơ! Con tin tưởng huynh ấy!” Đối với chuyện Liễu Thiên Kỳ thăng cấp Trúc Cơ, Kiều Thụy tự tin tràn đầy, vô cùng có tin tưởng. Y tin tưởng Thiên Kỳ của y nhất định có thể thăng cấp thành công.

Nghe được Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Hà khẽ gật đầu. “Ừ, chúng ta cùng nhau chờ nó xuất quan!”

“Dạ!”

“Xí!” Nghe được Kiều Thụy nói, Liễu Vũ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng. Tâm nói: Vậy mà dám nói phế vật tư chất nghịch thiên, Kiều Thụy này cũng thật là nói hươu nói vượn.

Sau nửa canh giờ……

Nhìn ráng màu ở chân trời từng sợi tan đi, Kiều Thụy và Liễu Hà hưng phấn không thôi mà liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Liễu thúc thúc, Thiên Kỳ thăng cấp thành công rồi!”

“Đúng vậy!”

“Ha ha ha, chất nhi ta thật là thiếu niên anh tài!” Liễu Giang cười ha ha nói.

“Không, không có khả năng, tại sao lại như vậy?” Nhìn ráng màu tan đi, Liễu Vũ bỡn cợt không muốn tin tưởng, tiểu phế vật đã từng bị mình đè nặng đánh, giờ phút này vậy mà lại Trúc Cơ trước mình.

Nhìn thấy ráng màu tan đi, tay Liễu Ti giấu trong ống tay áo không tự giác gắt gao nắm chặt lại. Tại sao lại như vậy? Vậy mà lại bị một tiểu phế vật giành trước Trúc Cơ.

Khϊếp sợ mà nhìn ráng màu Trúc Cơ kia tan đi, Liễu San cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, không thể tưởng được Tứ muội ở Luyện Khí tầng chín đã ba năm, lại bị Thất đệ đoạt trước thăng cấp Trúc Cơ. Thất đệ này cũng thật có tiền đồ, ba năm trước đây vẫn là Luyện Khí tầng ba, không thể tưởng được ba năm sau đã Trúc Cơ.