Thấy một hàng sáu người của nhóm Sở Thiên Hành đi rồi thì sắc mặt của Sở Giang Hà càng thêm khó coi. Ông ta quay đầu lại nói với hai vợ chồng nhà họ Trương, “Trương tổng, đang có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Sở Phong lại có quan hệ với người của quân đội thế này?”
Ông Trương nghe vậy thì lắc lắc đầu, “Sở Phong là con của ông mà, cả ông còn không biết thì làm sao tôi biết được chứ?”
“Cái đó…”, Sở Giang Hà cạn lời, ông bực mình vô cùng mà không biết phải làm sao.
“Sở tổng, tôi nghe nói ba năm trước Sở Phong đã bị đuổi khỏi nhà họ Sở ròi phải không? Nếu đúng vậy thì hắn đã không còn là người nhà họ Sở nữa, cũng đã không còn là con trai của ông! Thế thì hắn có làm gì thì cũng có quan hệ gì với ông đâu nhỉ?”, bà Trương cười nói với Sở Giang Hà.
“Tôi…”, Sở Giang Hà bị nói cho không biết làm sao để trả lời.
“Trương Thỉ, cậu dưỡng bệnh cho tốt nhé, mẹ tôi với em gái còn cần người chăm sóc nên tôi với ba tôi về trước nha. Chú Trương, dì Trương, hai ba con con đi trước ạ!”, thấy ba ba mình bị bẽ mặt thì Sở Văn lặp tức chào tạm biệt.
“Đi trước!”, Sở Thiên Hành sầm mặt, chào cụt lủn rồi lủi mất.
“Sở tổng, Sở Văn, hai người đi thong thả ạ”, Viên Lị đứng lên tiễn hai người ra cửa.
Thấy hai người đi rồi thì Trương Thỉ bất đắc dĩ nhìn ba mẹ đang ngồi kế bên, “Ba, mẹ, mặc kệ thế nào thì hai người kia cũng tới thăm con mà, ba mẹ xem, hai người chọc tức người ta rồi kìa”
“Hừ! Tên khốn Sở Giang Hà này chẳng có gì tốt đẹp đâu! Cái lần làm công trình chính phủ kia, nếu không phải ông ta sử dụng chiêu trò đường ngang ngõ tắt thì còn lâu ông ta mới cướp được đó!”, ông Trương cực kỳ bất mãn với chuyện mình bị hố lần đó.
“Cũng không phải sao? Từ trên xuống dưới nhà họ Sở chẳng có lấy một mống người tốt. Trước đó không lâu, nếu không phải Sở Giang Hải – anh cả của Sở Giang Hà chèn ép khó dễ chuyện làm ăn của nhà chúng ta thì siêu thị của nhà ta ở thành phố C làm sao bị lỗ nhiều tiền dữ vậy? Hơn nữa, rõ ràng 3 năm trước Sở Giang Hà đã đuổi Sở đại sư ra khỏi nhà rồi mà, bây giờ lại còn mặt dày tới đây nhận con trai? Nói ra mà không biết ngượng!”, bà Trương vô cùng tức giận nói.
“Để rồi xem, với bản lĩnh hiện tại của Sở đại sư thì sớm muộn gì Sở Giang Hà cũng hối hận xanh ruột. Đuổi một đứa con trai có bản lĩnh lợi hại như vậy ra khỏi nhà, lại tôn tên tiểu nhân âm hiểm như Sở Văn lên làm bảo bối. Ba thấy ông ta có mà mù rồi!”, ông Trương khính thường hừ lạnh.
Thấy ba mẹ của mình nói năng không nể mặt ai thì Trương Thỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Trương Thỉ gia nhập quân đội nên không hiểu sâu về chuyện làm ăn trên thương trường. Nhưng anh biết, trong bốn gia tộc lớn của thành phố B này, nhà họ Trương cùng nhà họ Phương thân thiết hơn, nhà họ Sở cùng nhà họ Viên lại có quan hệ tốt hơn một chút. Mà nhà họ Trương cùng nhà họ Sở là đối thủ cạnh tranh đã lâu, quan hệ cực kỳ không xong. Sỡ dĩ cha con nhà họ Sở tới thăm anh cũng là do nể mặt mũi của ba vợ anh thôi. Chỉ không ngờ lại trùng hợp gặp Sở Thiên Hành, hai ba con gặp mặt liền lập tức chửi nhau.
Không bao lâu sau, Viên Lị đã quay lại phòng bệnh.
“Thế nào, hai ba con nhà kia tức bốc khói rồi phải không?”, bà Trương tỏ ra vui sướиɠ khi người gặp họa hỏi con dâu.
“Đúng ạ, sắc mặt của hai người họ đều cực kỳ khó coi, con nghĩ, khi quay về hai người đó có thể tìm người điều tra Sở đại sư đó”, Viên Lị nhíu mày nói. Cô cảm thấy, ban nãy hai cha con nhà họ Sở bọ Sở Thiên Hành chèn ép sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, cho nên sau đó, e rằng họ sẽ tìm cách gây phiền phức cho Sở Thiên Hành!
“Con gửi tin cho em trai con biết đi, để nó nói cho Sở đại sư biết một chút để cậu ấy cẩn thận đề phòng nhà họ Sở!”, Trương Thỉ dặn dò vợ mình, Sở Thiên Hành là ân nhân cứu mạng của anh, tất nhiên Trương Thỉ không hi vọng đối phương xảy ra chuyện.
“Được!”, Viên Lị lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho em chồng của mình.
“Thật ra, chuyện của Sở đại sư chẳng có gì đáng điều tra cả, lão đại cũng cho người điều tra rồi đấy thây, cũng có chuyện gì lạ đâu mà!”, ông Trương nói đến đây thì cảm thấy hơi lạ, theo lý thuyết, Sở Thiên Hành là thiên sư, lại có bản lĩnh lợi hại như vậy thì chắc hẳn có danh sư chỉ dạy, kiểu phải tu luyện từ nhỏ trong rừng sâu núi thẳm mới đúng chứ nhỉ, nhưng kết quả điều tra lại khác xa một trời một vực.
“Bản lĩnh của Sở đại sư đúng là rất lợi hại, cho nên hắn che giấu một ít bí mật cũng dế hiểu thôi. Nếu là bí mật thì không dễ để người khác phát hiện rồi”, Trương Thỉ cũng cảm thấy Sở Thiên Hành có bí mật, chẳng qua là bọn họ không biết mà thôi. Đừng nói là họ, cho dù là nhóc Siêu cũng chưa chắc đã biết đâu.
“Đó là đương nhiên, cao nhân đó mà, tất nhiên sẽ có một ít bí mật rồi!”, nghe Trương Thỉ nói vậy thì mấy người nhà họ Trương tỏ vẻ vô cùng đồng ý.