Chương 11: Tiêu diệt ác quỷ

Trương Siêu khϊếp sợ nhìn tóc đỏ, lại nhìn cục đá trên mặt đất "Trời đất ơi, Hạo Hạo, từ khi nào mà cậu lợi hại như vậy hả?"

"Tao, tao...", tóc đỏ liếc Trương Siêu một cái rồi lại cúi đầu, không tự giác sờ sờ cái nhẫn kim cương kiểu nữ trên ngón tay út, nghĩ thầm: còn may mà cậu có bùa hộ mạng đó, bằng không thì lần này xong luôn rồi, hù chết cậu rồi.

"Pháp khí của Phương thiếu thật lợi hại!", lão đạo sĩ cực kì hâm mộ nhìn nhẫn trên tay đối phương.

"Là, là anh Sở làm cho tôi", tóc đỏ vừa nói vừa nhìn về phía Sở Thiên Hành.

"Cái nhẫn pháp khí này của cậu được dùng tài liệu tốt để chế tạo nên có thể sử dụng rất nhiều lần", Sở Thiên Hành liếc đối phương một cái rồi nghiêm túc nói. Kim cương có độ cứng cực kỳ cao nên cái pháp khí này của nhóc đầu đỏ này có thể sử dụng nhiều lần, đây là pháp khí tốt nhất hắn chế tạo ngày hôm qua.

"Dạ, em biết rồi", tóc đỏ gật đầu tỏ ra đã biết.

"Sở tiểu hữu, những ác quỷ kia không dám tới gần nhưng vẫn luôn vây quanh bên ngoài, phải làm sao bây giờ?", lão đạo sĩ dò hỏi Sở Thiên Hành bên cạnh.

Sở Thiên Hành nghe vậy thì nhìn qua lão đạo sĩ "Tôi lại kích hoạt năm tấm thép để tấn công một đợt nữ rồi còn dư nhiêu thì hai ta hợp sức giải quyết! Ông còn đánh được không?"

"Được, không thành vấn đề", bên ngoài bây giờ chỉ còn tầm 30 con quỷ nữa mà thôi, lại kích hoạt pháp khí đánh qua thì chắc chỉ còn dư lại tầm mười mấy con là cùng, hai người chia ra đánh thì mỗi người chỉ cần gϊếŧ vài con thôi, không phải vấn đề lớn gì.

"Được", Sở Thiên Hành lấy một cây gậy bóng chày trong ba lô của mình ra, sau đó, hai mắt của hắn lóe sáng một cái, năm tấm thép vây quanh lập tức phát ra từng trận sấm sét gϊếŧ chết một nửa quỷ quái vây xung quanh bọn họ. Nhưng mà cũng vì một đòn này mà mấy tấm thép đã vỡ vụn.

"Hô!", Sở Thiên Hành cầm gậy bóng chày đập thẳng vào đầu một con nữ quỷ đang bay tới.

"A!", nữ quỷ nọ hét thảm một tiếng rồi hóa thành tro bụi, biến mất không thấy tăm hơi, mà gậy bóng chày trên tay Sở Thiên Hành lại thêm một đồ án đỏ rực kỳ lạ.

Bên cạnh, lão đạo sĩ cầm kiếm đồng tiền của mình, cũng đang bắt đầu chém gϊếŧ ác quỷ.

Phương Hạo cùng Trương Siêu, một người tóc đỏ một người lông đầu xanh ngắt nhìn thoáng qua nhau rồi nhìn một người cầm kiếm, một người cầm gậy bóng chày đang chiến đấu kịch liệt với nhóm ác quỷ.

"Sở đại sư thật lợi hại", mỗi một lần Sở Thiên Hành vung gậy lên đều có thể gϊếŧ chết một con ác quỷ làm cho Trương Siêu khen không dứt miệng.

"Điều đó là đương nhiên, người do tôi tìm tới giúp đỡ mà, dĩ nhiên phải lợi rồi!", giờ khắc này tóc đỏ cảm thấy bản thân mình cực kỳ may mắn khi nhờ Sở Thiên Hành đến hỗ trợ, thật ra, lúc cậu đưa ra lời mời cũng không tưởng tượng được Sở Thiên Hành lại lợi hại tới như vậy. Chỉ là lúc đó nhìn thấy Sở Thiên Hành tay không một đấm đánh chết con chó to, dáng vẻ tàn nhẫn kia thật làm người e sợ, cho nên cậu coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống mà mời đại luôn. Không nghĩ tới người này thật sự quá tài giỏi.

"Ê này, cậu kiếm được Sở đại sư ở đâu ra vậy?", Trương Siêu lại hỏi.

"Tao, anh của tao giúp tao tìm đó", Phương Hạo chột dạ trả lời.

"Anh của cậu? Sao có thể chứ? Cậu đùa tôi à? Anh cậu có thể để cậu tới thôn quỷ này chắc? Tôi mới không tin đâu!", Trương Siêu liếc Phương Hạo một cái, trề môi tỏ ra không tin.

"Tin hay không tùy thích", dù sao đánh chết cậu cũng sẽ không nói bản thân mình nhặt đại một người ven đường đi theo đó!

Tuy rằng tốn một ít sức lực nhưng Sở Thiên Hành cùng lão đạo sĩ vẫn hợp lực chém gϊếŧ mười mấy con quỷ còn lại.

Gϊếŧ xong toàn bộ quỷ quái thì Sở Thiên Hành lập tức nhặt hết hồn tinh trên mặt đất bỏ vào hộp bánh quy, sau đó tìm một chỗ bằng phẳng bắt đầu ngồi thiền.

Lão đạo sĩ cũng sức cùng lực kiệt mà nằm liệt xuống đất, lão mệt quá rồi, hơn nữa lúc trước bị thương không nhẹ, bây giờ thì hay rồi, thương chồng lên thương.

"Vương đại sư! Sở đại sư! Hai người không sao chứ?", vừa mới chạy tới thì Trương Siêu đã mở miệng hỏi.

"Anh Sở, anh không sao chứ?", Phương Hạo chạy tới bên cạnh Sở Thiên Hành, lo lắng hỏi.

"Không sao, tôi đả tọa nghỉ ngơi một xíu, cậu hộ pháp giúp tôi lát nha!", Sở Thiên Hành nhìn tóc đỏ dặn dò một câu rồi châm rãi nhấm mắt lại, nơi này âm khí cực dày, là nơi thích hợp cho Sở Thiên Hành tu luyện.

"Dạ, dạ", Phương Hạo gật đầu lia lịa rồi ngồi xuống bên cạnh của Sở Thiên Hành.

"Tôi cùng cần băng bó rồi nghỉ mệt một lát, Trương thiếu cũng ngồi ở đây nghỉ ngơi lát đi, đừng có chạy loạn nha", lão đạo sĩ dặn dò Trương Siêu bên cạnh.

"Được, tôi biết rồi", Trương Siêu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi một bên.