Một yêu nữ đầu tóc bạc phơ đứng bên cạnh cây hòe sung sướиɠ cười to: “Hòe Âm, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Nàng ta vừa nói xong câu này liền thấy Khương Lâm đang đi tới, cảnh giác nói, “Các hạ là ai?”
Nam nhân xa lạ này đến đây từ lúc nào nàng ta lại không biết, nàng ta không dám khinh thương.
Hòe yêu đang hấp hối cũng thấy Khương Lâm, lá cây vốn trầm mặc tựa như dùng hết tất cả sức lực vậy, lã chả động.
Động tác chỉ thế thôi làm cho đám lá khô còn dư lại gần như rụng toàn bộ xuống, cả cây trụi lủi
Trong lòng Khương Lâm vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng đèn dầu đã cạn này: thương thế như vậy, nếu mình không đến thì thụ yêu Lão Lão này làm sao sống được?
Chàng cũng không muốn để ả ta chết.
Khương Lâm nhìn yêu nữ tóc trắng, nói thẳng, “Mạng nàng ta, ta muốn.”
Sắc mặt yêu nữ kia biến đổi, cắn răng nói, “Ta là thuộc hạ của Tà Nguyệt vương, cùng hòe yêu này có đại thù sinh tử, hiện nay nàng ta chỉ còn một hơi, các hạ cần gì phải nhúng ta?”
Tà Nguyệt vương?
Khương Lâm cố nhớ lại kí ức của thân thể này, mơ hồ nhớ ra đó là ngân lang, chiếm lĩnh một đỉnh núi liền tự xưng vương.
Khương Lâm không cùng yêu nữ tóc trắng nói nhảm, thả ra cỗ yêu lục khổng lồ, hướng về phía đối phương áp chế.
“Ta cùng ngươi không thù, vì thế không muốn động thủ, “Khương Lâm nói, “Ngươi là muốn tự mình rời đi, hay là để ta đưa ngươi đi?”
Cỗ yêu lực khổng lồ kia, hiển nhiên bản thân không thể đối kháng được.
Yêu nữ tóc trắng không cam lòng nhìn Khương Lâm, “Vị đại nhân này, ngươi chẳng lẽ bị vẻ bề ngoài của Hòe Âm mê hoặc sao? Nàng ta chỉ là một …..”
Khương Lâm nhàn nhạt liếc ả một cái, yêu nữ tóc trắng nhận ra trong mắt đối phương có sát khí, rốt cuộc cũng không dám đắc tội với nhân vật thần bí thâm sâu khó lường này, lại nhìn hòe yêu một cái, tự nghĩ với thương thế nghiêm trọng như vậy, coi như mình không phòng thủ, nàng ta cũng chưa chắc sống được.
Vì thế ả ta dứt khoát hóa thành lưu quang rời đi.
Khương Lâm tiến về phía trước hai bước, đứng trước mặt cây hòe.
Cây hòe kia lã chã động hai cái, u quang chợt lóe, từ trong thân cây một vị mỹ nhân mặc trường bào màu đỏ nhạt đi ra.
Mỹ nhân này mặt vàng như giấy, khí tức thoi thóp, giống như chỉ còn một hơi thở.
Thụ yêu hướng về phía Khương Lâm vái một cái, “Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh.”
Ánh mắt của Khương Lâm lạ lẫm nhìn chằm chằm mặt nàng ta.
Thụ yêu sửng sốt, hỏi, “Trên mặt ta có gì lạ sao?”
Khương Lâm lắc đầu, “Không có gì, chẳng qua ta thấy lá cây của ngươi cũng rơi sạch, còn tưởng rằng sẽ thấy một người trọc đầu.”
Thụ yêu:”…”
Đột nhiên Khương Lâm xuất hiện suy nghĩ của người hiện đại, rất nhanh liền quay lại chủ đề, “Ngươi cũng đừng có vội cảm ơn ta.”
Thụ yêu nghe vậy ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra huyết dịch, nàng ta dường như đứng cũng không vững, thân thế miễn cưỡng tựa vào bản thể.
“Ngươi sắp chết.” Khương Lâm nói.
Hòe Âm khẩn cầu nhìn Khương Lâm, “Xin tiên sinh cứu ta một mạng.”
Trong lòng nàng ta rất rõ ràng, Hắc Sơn lão yêu không thể nào vô duyên vô cớ tới nơi này.
Nếu hắn đã cứu mình một mạng từ tay tử địch, khẳng định sẽ không để mình tùy tiện chết.
Hòe Âm nghĩ như vậy, chợt nhớ lời yêu nữ tóc trắng trước khi đi, thân thể lặng lẽ động một cái, bày ra thư thái nhu nhược hơn, hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn da thịt nhẵn mịn xinh đẹp.
Làn da mềm mại trắng mịn như tuyết ẩn núp trong trường bảo đỏ sậm, nửa che nửa hở