Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Lâm lại nấu một tô mì, cùng Tông Ngộ ăn xong liền bắt đầu đi dạo loanh quanh.
Ty giám sát phái người âm thầm quan sát nơi này, thấy bầu không khí hòa hợp của Tông Ngộ và Khương Lâm không khỏi có chút khϊếp sợ.
“Ngươi nói gì? Hắn cùng tiểu bá vương kia chung đυ.ng rất tốt?”Trần Du kinh ngạc.
Người được phái đi xem tình huống mình nhìn thấy nói cho Trần Du nghe, đặc biệt là, lúc đi dạo phố, Khương Lâm còn mua cây kẹo hồ lô cho Tông Ngộ như đang dỗ con nít vậy.
Tiếu bá vương kia còn ngoan ngoãn nhận lấy.
Trần Du:”…”
Thần sắc của hắn có chút không xác định được , cuối cùng hung hăng thở ra một hơi, “Thôi.”
Không phải bị chọc tức thôi sao? Thực lực của đối phương mạnh như vậy, bị yêu quái như vậy khi dễ, cũng không coi là quá mất mặt.
Chuyện ty giám sát phái người lén đi theo mình, Khương Lâm cũng biết.
Chẳng qua chàng cũng không có mục đích gì, chỉ tìm những thương nhân mua bán các loại hạt giống, hồ tiêu, lúa nước,…. đều là những việc quang minh chính đại.
Người của ty giám át thấy chàng cái gì cũng mua một chút, cũng chỉ coi là đại yêu chưa thấy qua cảnh đời, cũng không để trong lòng.
Thành Hoài Dương không lớn, không được mấy ngày đã đi dạo xong, Khương Lâm quyết định đổi địa phương khác.
Chàng đi đến ty giám sát báo một tiếng, ty giám sát nghe nói đại yêu này phải đi dĩ nhiên là vui mừng khôn siết, tiễn tượng phật lớn này đi.
Nhưng mà Khương Lâm không ngờ chính là, ở bên ngoài thành Hoài Dương có một chiếc đuôi nhỏ bám lấy chàng.
“Tông Ngộ?”Khương Lâm khó hiểu nhìn tiểu hài tử mặc y phục màu đen với hai cái sừng nhỏ trên trán.
Tông Ngộ nói, “Ngươi không phải là muốn đi thành trì khác xem một chút sao?”
Khương Lâm gật đầu.
Tông Ngộ xụ mặt, “Mỗi tấc đất của Đại Thịnh ta đều đa đi qua, ta cảm thấy ta có thể trở thành người dẫn đường của ngươi.”
Khương Lâm hoài nghi nhìn nó, “Ngươi có lòng tốt như vậy?”
Tông Ngộ không thèm che giấu ý muốn của mình, “Coi như là trao đổi đi, ta muốn ngươi mỗi ngày đều phải nấu cơm cho ta ăn.”
Trước đó nó còn len lén tìm một đầu bếp, nói cho hắn cách làm món mì sợi.
Đầu bếp còn cố ý chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất, làm ra món chén cháo gà tinh xảo, mùi thơm tuyệt vời.
Nhưng mà căn bản Tông Ngộ ăn không trôi.
Nó lại để cho người thử làm những món ăn khác mà Khương Lâm đã nấu, cuối cùng rút ra được kết luận: mình thích ăn đồ Khương Lâm nấu, cũng không phải là Khương Lâm nấu những đồ ăn mà mình chưa thấy qua.
Mà bởi vì đều là chàng tự mình làm.
Tông Ngộ không nghĩ ra chìa khóa, nhưng điều này không làm trở ngại đến việc nó quyết định đi theo Khương Lâm.
Nhưng mà Khương Lâm không chút lưu tình liền cự tuyệt nói, “Không thể nào, sở trường của ta không phải là nấu cơm.”
Tông Ngộ tức giận, “Người khác đều dỗ dành ta, tại sao ngươi lại không?”
Khương Lâm hỏi ngược lại, “Tại sao ta phải dỗ ngươi?”
Tông Ngộ sững sờ, nói, “Ta rất lợi hại.”
Khương Lâm cười, “Ngươi cũng nói, người khác nhường nhịn ngươi vì muốn thỉnh cầu ngươi làm gì đó. Nhưng mà ta cũng không cần ngươi làm gì.”
Tông Ngộ khổ sở nhíu mày.
Nó chợt nhớ tới hôm qua, Khương Lâm bị một cô bé ba bốn tuổi kéo ống tay áo trước sạp nước đường.
Cô bé kia có gương mặt tròn vo, tóc búi kiểu song nha kế, một bên cắn ngón tay, một bên lại lôi kéo gọi Khương Lâm là cha.
____ đại khái là nhận lầm người.
Tông Ngộ cảm thấy rất ngu ngốc, nhưng mà Khương Lâm cười rất vui vẻ, còn mua cho cô bé ấy một chén nước đường, một bên ngồi nhìn cô bé ăn cho đến khi người nhà cô bé tới tìm.
Tông Ngộ nghĩ, đại khái nói biết một chút về sở thích của Khương Lâm.
Nghĩ tới đấy, nó nghiêm túc suy tư chốc lát, bỗng nhiên đưa tay ra nắm một góc áo choàng của Khương Lâm.
Khương Lâm:?
Chàng ngạc nhiên cúi đầu, nhìn tiểu hài tử mặc y phục màu đen trước mắt đang ngước đầu lên, tha thiết mong chờ nhìn chàng, “…Khương Lâm ca ca”
Khương Lâm:???
Mặt chàng không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Tông Ngộ.
Tông Ngộ cứ như vậy ngước đầu cùng chàng mặt đối mặt, sau khi chắc chắn rằng phản ứng của Khương Lâm hoàn toàn khác với tưởng tượng của nó, nó buông lỏng tay, cau mày nghi ngờ, “Không phải ngươi rất thích dáng vẻ này sao?”
Thật ra thì trong nháy mắt nội tâm Khương Lâm đã bị vẻ đáng yêu chiếm giữ.
Mặc dù tính cách của của Tông Ngộ không bình thường, nhưng mà ngoại hình không thể chê vào đâu được, chân chính là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác.
Bị một đứa trẻ đẹp như ngọc vậy ngẩng đầu nhìn mình gọi ca ca, Khương Lâm cảm thấy ai không mềm lòng thì chắc chắn không phải là người.
Nhưng mà đồng thời chàng cũng biết rõ bản tính của tiểu ác ma Tông Ngộ không phải như vậy, nó làm ra bộ dáng này, chỉ là vì muốn đạt mục đích nào đó, làm mình thỏa hiệp.
chàng xụ mặt, “Người ta rõ thật là manh, ngươi là bán manh, như vậy có thể so sánh sao?”
Tông Ngộ không hiểu bán manh là ý gì, nó có chút uể oải nói, “Vậy phải như thế nào ngươi mới nguyện ý mang theo ta?”
Thần sắc của nó trầm xuống, đôi mắt cũng rũ xuống, lông mi dài lông vũ vậy (?), in bóng mờ trên khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn.
Khương Lâm thở dài một cái, “thôi, đi thôi.”
Tông Ngộ:”Hử?”
Nó vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy phía trước là bóng lưng của Khương Lâm.
Trong lòng nó vui mừng, vội vàng đi lên phía trước, “Khương Lâm?”
Khương Lâm:”…Gọi ca ca.”
Tông Ngộ có chút do dự, bên kia Khương Lâm đã mở miệng, “Không gọi thì không làm cơm.”
Tông Ngộ: “Khương Lâm ca ca!”
Đến khi Khương Lâm trở lại Bạch Hổ Lĩnh đã là cuối thu.
Vốn kế hoạch ban đầu là ra ngoài một tháng, nhưng với sự dẫn dắt của Tông Ngộ kiêm đuôi nhỏ, Khương Lâm đã đi hết mấy chục thành trì của Đại Thịnh.
Cảm thụ phong thổ nhân tình của thời đại này, lại mua một đống đồ lớn.
Tông Ngộ thấy chàng luôn mua mua mua, nhưng mà trên người chưa bao giờ thấy nhiều hơn một bọc y phục, cho tới bây giờ cũng chưa hỏi qua.
Khương Lâm cũng phát hiện: tiểu bá vương mặc dù tính khí rất kém, làm cho người ta chán ghét, nhưng mà tính cách thật ra ngay thẳng, rất thoải mái, không có tâm tư u ám gì, đại khái nó cũng đoán được Khương Lâm có pháp bảo không gian gì đó, nhưng cho đến bây giờ cũng không nổi lên tham luyến.
Hơn nữa, nguyên nhân lớn khiến cho Tông Ngộ có tính khí xấu là không ăn được thức ăn làm hài lòng.
Từ khi đi theo Khương Lâm, mặc dù Khương Lâm không làm được một ngày ba bữa nấu ăn cho nó, nhưng cũng rảnh rỗi cũng không ngại động thủ thỏa mãi con sâu ăn uống.
Cứ ba ngày hai lần có thể được ăn đồ ăn ngon thỏa mãn bụng dạ, ngay cả tính khí của Tông Ngộ cũng tốt hơn nhiều.
Vốn là tiểu đồng tử xinh đẹp, khi không có tính cách nóng nảy kia càng khiến người ta thích.
Cho nên lúc Tông Ngộ nói muốn đến Bạch Hổ Lĩnh nhìn xem, Khương Lâm cũng không có cự tuyệt.
Ở lúc trước khi rời đi, Khương Lâm cho mấy người Gà Lôi một ít hạt giống, lại dạy Báo tinh không ít món ngon, thêm nhóm yêu quái đã học được cách xây nhà.
Trong lòng Khương Lâm minh bạch, Bạch Hổ Lĩnh so với lúc trước khi mình rời đi se không quá giống nhau.
Nhưng mà tưởng tượng là một chuyện, thời điểm chân chính trở lại Bạch Hổ Lĩnh, Khương Lâm vẫn kinh ngạc một chút.
Từ phía xa nhìn sang, ở bên ngoài sơn cốc nơi có sân nhà chàng, có nhiều thêm ngôi nhà nhỏ.
Những phòng ốc kia phong cách không giống nhau, nhưng mà trước sau đều dùng hoa và cấy cối dùng để ngăn cách và sắp xếp rất ngăn nắp có trật tự, thậm chí bên cạnh còn đào một con sông nhỏ, hai bên bờ sông là hàng cây xanh chỉnh tề.
Nhìn vào, nó rất giống như từng căn nhà nhỏ riêng biệt, kiểu dáng hiện đại.
Bất quá chàng mới rời nơi này mấy thnags, Bạch Hổ Lĩnh có bậc thầy kiến trúc tới sao?
Tông Ngộ cũng bị kinh động, “Khương Lâm ca ca, Bạch Hổ Lĩnh của các ngươi, so với cuộc sống của yêu tốc mà ta đã thấy không giống nhau.”
Trước kia Tông Ngộ cũng gặp qua rất nhiều yêu quái, có kẻ từ rừng núi đi ra, có kẻ đã sinh sống ở nhân gian một thời gian dài.
Hai loại này rất dễ phân biệt.
Tông Ngộ cùng bọn họ trao đổi qua, nó đối với yêu ma tụ tập ở thế gian này đều có một ấn tượng sâu sắc: nguyên thủy, khé kín, man dợ, còn chưa phát triển văn minh.
Nhưng mà Bạch Hổ Lĩnh trước mắt này so với dự đoán của nó hoàn toàn khác nhau, nếu không phải biết trước đây là địa phương của yêu quái sinh sống, thậm chí nó còn cho rằng đây là sơn trăng của hoàng thất quý tộc dùng để hưu nhàn nghỉ dưỡng.
Không, sơn trang của loài người không thể nào có linh khí thiên địa đậm đà như vậy ____ nơi có thể sinh ra yêu quái, phần lớn là động thiên đất lành, tự nhiên không phải là khu vực mà phàm tu tục tử so được.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đến gần, nghe được âm thanh của tiểu hài tử.
Khương Lâm nhìn sang, mới phát hiện ra trên cây vùng phụ cận những căn nhà kia còn có rất nhiều xích đu đung đưa.
Có mấy tiểu yêu chưa hóa hình đã chơi ở đó.
Rốt cuộc cũng có yêu quái phát hiện ra Khương Lâm.
Lúc này có mấy đạo linh quang bay về phía này, dẫn đầu bên phải là Báo tinh.
Cô nương có vóc dáng mảnh mai với cặp mắt trong suốt, “Đại Vương, rốt cuộc người cũng về rồi!”
Gà Lôi cũng ở một bên, tư thái dè dặt hơn nhiều, chẳng qua thần sắc cũng mang theo hưng phấn.
Những con yêu quái khác cũng rối rít chạy tới chào hỏi Khương Lâm, nhưng phần lớn yêu quái cũng không quen với Khương Lâm như vậy, thấy chàng vẫn là có chút cẩn trọng cùng kính sợ.
Tông Ngộ một mực không lên tiếng bỗng nhiên đứng dậy.
Lúc trước nó vẫn ẩn nấp ở phía sau cây lớn quan sát yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh, vào lúc này đi ra, khí tức chưa từng thu liễm lập tức bùng nổ.
Yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh chỉ cảm thấy có một khí tức mạnh mẽ từ trên người đại yêu tản ra, rối rít lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn nó.
Tông Ngộ vô cùng hài lòng: đây mới la fphanr ứng bình thường mà, trước kia những con yêu quái khác thấy nó đều như vậy.
Cũng chỉ có tên quái thai Khương Lâm này, hoàn toàn không sợ huyết mạch của mình áp chế.
Tông Ngộ đang đắc ý suy nghĩ, thình lình trên đầu bị gõ nhẹ một cái, “Xem tiền đồ của ngươi đi, ở nơi này khi dễ tiểu yêu?”
Tông Ngộ che đầu, trợn mắt nhìn Khương Lâm.
Bỗng Khương Lâm nhẹ nói một câu, “Lúc ấy nói muốn cùng ta tới Bạch Hổ Lĩnh, ngươi đã đáp ứng cái gì?”
Tông Ngộ suy nghĩ lại: phải nghe lời, không gây chuyện, không khi dễ tiểu yêu, lúc cần thiết còn phải giúp một tay làm chút chuyện.
Bỗng nhiên nó có chút hoài nghi nhân sinh: loại chuyện không có nguyên tắc này, đến tột cùng vì sao mình lại đồng ý?
Nhưng nó là một yêu quái nói được làm được, nếu đã đáp ứng thì sẽ làm.
Tông Ngộ không tình nguyện thu liễm lại uy áp của mình, ngoan ngoãn đứng một bên.
Khương Lâm giải quyết xong Tông Ngộ, quay người lại bắt gặp một đám yêu quái đang dùng ánh mắt trong suốt sùng bái nhìn mình.
Điều này nói rõ cái gì?
Rõ ràng Đại Vương so với đại yêu kia còn lợi hại hơn.!
Bản chất trong thế giới yêu quái là ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Khương Lâm đều không ý thức được, lần đầu tiên Tông Ngộ đến Bạch Hổ Lĩnh lại giúp chàng thu được ba người ái mộ.
Khương Lâm giải tán nhóm yêu quái, để cho bọn chúng đi làm chuyện của mình, chỉ giữ lại Báo tinh cùng Gà Lôi để hỏi một ít chuyện.
Một bên vừa nhìn một bên vừa nghe hai đứa giải thích, trong lòng Khương Lâm cảm khái: quả thật ở Bạch Hổ Lĩnh khắp nơi đều là nhân tài