Chương 17

Đem bột mì trộn với nước tạo thành vắt mì, tìm cây gỗ tròn làm chày cán bột, sau đó cán mì thành miếng mỏng, xếp chồng nên nhau rồi cắt thành những sợi mì dài mỏng.

Tông Ngộ nhàm chán ngồi trong sân đung đưa đôi chân, sự chú ý một mực đặt ở phòng bếp.

Nhĩ lực của nó tốt, có thể nghe được một ít động tĩnh ở phòng bếp, khó tránh khỏi có chút hiếu kì.

Nhưng mà dùng pháp thuật để dòm ngó người khác không lịch sự, nó suy nghĩ một chút, nhảy từ trên ghế xuống, rón rén đến phòng bếp.

Mới vừa vào phòng bếp, nó liền ngửi thấy mùi thơm ____ đó là mùi trứng gà chiên vàng trong mỡ.

Còn có thứ gì màu trắng trong nồi đang sôi sùng sục ở bên cạnh.

Mũi Tông Ngộ rất thính, ngửi một cái, nhận ra đó là mùi bột mì.

Trứng gà được chiên vàng để sang một bên, Khương Lâm vớt sợi mì ra cho vào tô

Cho dầu, muối, nước tương, một muỗng canh nước luộc thịt vào tô, lại đem trứng gà chiên đặt trên vắt mì, một bát canh mì trứng gà đã làm xong.

Khương Lâm quay đầu thấy Tông Ngộ, vừa muốn hỏi nó ăn cái gì, liền vỗ đầu một cái, “Ai nha, quên mất! Ngươi chờ một chút!”

Chàng từ giỏ bên cạnh cầm ra một đĩa rau xanh đã được rửa sạch ra, đây là do chàng lấy từ trong không gian phỉ thúy ra, dùng linh lực thúc đẩy sinh trưởng, vô cùng tươi ngon mọng nước, cho vào trong nước sôi trần một lúc liền chín.

Đem rau vớt lên dễ trong bát, thêm chút hành lá cắt nhỏ.

“Hoàn mỹ!” Khương Lâm nhìn một chút, tự tán thưởng bản thân.

Chàng bưng một tô mì lên, lại gọi Tông Ngộ, “Ngươi tự bưng ra đi.”

Một chút cũng không có ý cưng chiều.

Tông Ngộ mím môi, không nói tiếng nào bưng một tô mì lên.

Hai người đi ra khoảng sân nhỏ bên ngoài.giờ phút này trời hoàn toàn tối om, trong sân có ánh đèn nhưng tầm mắt vẫn như cũ tối mờ.

Khương Lâm cùng Tông Ngộ không phải người bình thường, bóng tối đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không thể ngăn cản tầm mắt.

Nhưng mà Khương Lâm vẫn duy trì một ít thói quen lúc làm con người.

Chàng thích ánh sáng ngời.

Kiếp trước mấy năm ở mạt thế kia, trong cuộc đời của chàng đã đủ bóng tối rồi.

Ban ngày mặc dù cũng nguy hiểm, nhưng có thể thở dốc, nhưng thứ thây ma kia hành động cũng bất tiện.

Chỉ có đêm khuya yên tĩnh, bóng tối hóa thành ma quỷ cắn người, cũng không ai biết một khắc sau sẽ có nguy hiểm gì từ trong bóng tối u ám chui ra ngoài.

Khương Lâm đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng ở giữa không trung vẫy một cái.

Một chút ánh sáng nhạt ngưng tụ ở đầu ngón tay chàng, giống như một chấm nhỏ trong đêm tối, thu hút rất nhiều ánh sáng nhạt khác, từ bốn phương tám hướng rối rít tụ họp lại, hợp thành một tiểu nguyệt lượng (mặt trăng nhỏ).

Khoảng sân u tối lập tức sáng lên.

Tông Ngộ ngẩng đầu lên, là đom đóm.

Những con đom đóm nhỏ tạo thành mặt trăng sáng treo ở trên đỉnh đầu nó cách đó không xa.

Nó bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ: muốn đưa tay sờ một chút.

Nhưng mà rất nhanh nó đã đè nén loại tâm tư này xuống, hừ một tiếng, ‘Ngây thơ!”

Khương Lâm nhìn nó một cái, giễu cợt nói, “ ngươi là một đứa con nít, ngày ngày giả dạng trưởng thành, còn không ngây thơ?”

Tông Ngộ lại muốn nổi giận, Khương Lâm liền cắt đứt nói, “Ăn nhanh đi, chờ thêm lúc nữa lại vón cục đấy.”

Tông Ngộ không hiểu từ “vón cục” có nghĩa gì, nó cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.

Những sợi mỏng mỏng màu trắng được tên đại yêu quái gọi là mì.

Còn có cải xanh màu xanh non, cùng trứng chiên vàng.

Phương pháp chế biến cũng không có tinh xảo nhiều, ty giám sát có rất nhiều đầu bếp có tay nghề tốt hơn so với Khương Lâm.

Nhưng mà bát mì trứng này.

"Mùi vị đặc biệt lôi cuốn, đánh thức được khát vọng với đồ ăn đã lâu nó không có.

Học động tác của Khương Lâm, nó cầm đũa gắp một ít cho vào trong miệng.

Sợi mì nấu hơi chín, quá mềm. Nước lèo trong veo, gia vị cũng chỉ là muối và tương tầm thường, không hề có hương vị đặc trưng.

Trứng gà chiên cũng không tệ lắm.

Bất ngờ là cải xanh rất ngọt.

Tổng thể, so với những món nó đã từng ăn, thì món này cũng không thể được tính là rất ngon.

Nhưng mà đôi chân mày luôn cau có của nó giãn ra, động tác dùng đũa cũng nhanh hơn.

Khương Lâm đang nói chuyện nhưng sự chú ý vẫn đặt trên người nó.

Thấy biểu hiện này của Tông Ngộ, trong lòng có chút hài lòng: ai lại không thích đồ mình nấu được người khác thích chứ? Dù đây chỉ là một chén mì đơn giản.

Hai người ăn cơm cũng không nói lời nào, rất nhanh tô mì đã thấy đáy.

Tông Ngộ sờ bụng một cái, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn Khương Lâm, rất nghiêm túc nói, “Ăn thật ngon, đã rất lâu rồi ta chưa ăn qua món nào ngon như vậy.”

Nó vẫn còn chưa no, nếu là bình thường, đại khái nó sẽ túm lấy người trước mặt, dùng võ lực bức bách người ta nấu cho mình một nồi mì lớn rồi ăn thỏa thích.

Nhưng mà nó cảm nhận được lòng tốt trên người Khương Lâm, mặc dù người này thỉnh thoảng có thái độ không tốt với mình, vô cùng hung dữ, nhưng mà nó không muốn phá vỡ thiện chí này.

Chủ yếu là…. ánh mắt Tông Ngộ dao động: Khương Lâm là một con yêu quái có thực lực rất mạnh, dùng võ lực chèn ép không phải là cách tốt nhất.

Không không biết suy tính trong lòng tiểu hài tử trước mặt này, nghe được lời Tông Ngộ, chàng không nhịn được cười ra tiếng, “Bất quá chỉ là một tô mì, cũng không cần thổi phồng ta như vậy chứ? Tài nấu nướng của ta thế nào ta tự biết, trình độ này chỉ đủ nấu những món ăn gia đình thôi.”

“Không phải.” Tông Ngộ nghiêm túc phản bác, “Nó thật sự rất ngon.”

Nó cố chấp lại nghiêm túc phản bác đối phương, hai tròng mắt trong veo đen như mực hiếm khi không thấy lệ khí.

Lần đầu tiên Khương Lâm phát hiện, tiểu hài tử này lại có đôi mắt đẹp như vậy.

Chàng nở nụ cười thật lớn, “Có thật không? Được rồi, những lời nói này của ngươi, cho dù là lừa gạt muốn hết ăn lại uống ở chỗ ta, ta cũng nhận, một tháng này, ngươi muốn ăn cái gì, nếu ta có thời gian làm, thì sẽ nấu cho ngươi.”

“Có thật không?” Tông Ngộ thuận thế đòi hỏi, “Vậy sáng sớm mai ta muốn ăn mì này.”

Nó nhớ tới cái gì, hỏi, “Nhưng mà, món mì này làm thế nào? Ta chưa từng ăn qua ở thành Hoài Dương, chỗ khác cũng chưa từng thấy qua. Còn có cải xanh đó, cũng chưa ăn qua.”

Giờ Khương Lâm mới phản ứng được, ở thời đại này hình như còn chưa có thứ gọi là mì sợ.

Còn rau cải xanh nữa, hình như cũng không có..

Chàng không đổi sắc bịa chuyện, “Ồ, đây là đặc sản ở Bạch Hổ Lĩnh của chúng ta, có thể loài người không thích ăn cái này đi.”

“Bạch Hổ Lĩnh?” Tông Ngộ nghi ngờ, “Yêu quái các ngươi cũng dùng bột mì làm đồ ăn sao? Những năm này ta gặp yêu quái từ nơi khác đến, đều vẫn còn ăn thịt sống nha.”

Khương Lâm tiếp tục bịa chuyện, “Vậy khẳng định là do kiến thức của ngươi hạn hẹp.”

Tông Ngộ hoài nghi nhìn chàng một cái, đáng tiếc không nhìn ra điều gì từ mặt Khương Lâm.

Nó không lên tiếng nữa, Khương Lâm duỗi người, “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.”

Nói xong liền đứng lên, cũng không để ý đến Tông Ngộ, một mình khoan thai bước về phòng.

Tông Ngộ kỳ quái liếc nhìn bóng lưng của chàng, thời điểm vào phòng, Khương Lâm bỗng nhiên quay đầu lại, “A đúng rồi, nhớ đem bát trên bàn đi rửa sạch rồi hãng ngủ.”

Tông Ngộ:?”

“Dựa vào cái gì?”

Khương Lâm có lý chẳng sợ, “Ta nấu cơm ngươi rửa chén, không phải sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn không?”

Tông Ngộ:”…”

Nó nghiến răng nghiến lợi, trong đầu nghĩ nhất định mình bị mù mới cảm thấy chàng là một con yêu tốt.