Nguyên thân và Tấn Thiên Hào sống xa nhau quanh năm, nguyên thân sống tại nhà cũ của gia đình họ Tấn, còn Tấn Thiên Hào sống trong biệt thự riêng của mình.
Văn Kiều không quay về nhà cũ mà đi thẳng về nhà họ Văn.
Rất nhanh, trong đầu Văn Kiều xuất hiện một đống thông tin.
[Cha cô là giáo sư đại học, ở nhà hị Văn cũng không đưuọc coi trọng. Ông từng là giảng viên của Phùng Khinh Khinh. Ông luôn muốn có một cô con gái ngoan ngoãn, nhẹ nhàng. Mẹ cô là con gái duy nhất trong gia đình và là một nghệ sĩ múa. Mà cô ấy muốn một cô con gái có tài năng khiêu vũ.]
Mà Phùng Khinh Khinh tình cờ có tất cả những thứ này, phải không?
Văn Kiều cười tủm tỉm không thèm để ý.
Cha của Văn Kiều không được coi trọng ở nhà, vì vậy có thể suy ra rằng năng lực của ông ấy cũng không cao. Mẹ của Văn Kiều chỉ muốn một cô con gái có tài khiêu vũ, vì vậy có thể suy ra người này đối với cô chẳng có chút tình cảm nào cả.
Một người như vậy, không có gì để đáng quan tâm.
“Tiểu thư?” Người hầu của Văn gia nhìn thấy cô, kinh ngạc nói: “Hôm nay ông và phu nhân không có ở nhà ạ.”
Văn Kiều mỗi lần trở về đều kể khổ với cha mẹ, nhưng mỗi lần nghe cha mẹ không có ở nhà, ngay cả việc giúp cô mắng Tấn Thiên Hào một câu đều không được, thì đừng nói mong đợi gì khác. Nguyên thân sẽ tức giận đến mức vừa khóc vừa ném đồ đạc, vì vậy những người hầu của nhà họ Văn đều có chút coi thường cô.
"Tôi không phải trở về tìm cha mẹ, đi thu dọn sạch sẽ phòng của tôi đi, tôi muốn ngủ ở chỗ này một đêm." Văn Kiều vội vàng giải thích, sau đó đi lên lầu.
Thật trùng hợp, lúc này có người đang đi xuống cầu thang.
Hai bên vừa gặp nhau.
Người trước mặt mặc một bộ âu phục màu xanh chàm, dáng người cao gầy, đeo một cặp kính gọng bạc, nhìn qua có vẻ lịch sự, nhưng nhìn kỹ vào đôi mắt dưới tròng kính lại lộ ra vẻ lãnh đạm, khôn khéo.
[Quan Vũ Hiên, luật sư của gia đình họ Văn, 30 tuổi. Anh ta là đàn anh của Tấn Thiên Hào tại trường đại học, đồng thời cũng là một trong những người bạn tâm giao của tổng giám đốc Văn, anh ta có thể tùy ý ra vào nhà họ Văn. Không biết lý do gì, anh ta có ấn tượng rất tốt về Phùng Khinh Khinh. Nhưng đối với cô, ghét cô từ tận đáy lòng, đã cùng người khác nói cô giống như lưu manh. Anh ta sẽ khiến gia đình họ Văn phá sản.]
Văn Kiều dù sao cũng đã đi qua nhiều thế giới, cô ấy biết rằng nếu Phùng Khinh Khinh là nữ chính và Tấn Thiên Hào là nam chính trong một cuốn sách, thì nhất định phải có một nam phụ 1, nam phụ 2 như Quan Vũ Hiên ngưỡng mộ nữ chính.
Điều gì có thể là lý do?
Chủ yếu chắc là vì cô ta trong sáng, ngây thơ, hiếm có, cho nên cô ta mới thu hút sự yêu mến của mọi người.
Đối phương không thích cô, cô cũng không thèm quan tâm anh ta làm gì, liền liếc mắt cũng không xem, liền trực tiếp đi qua luôn.
[ Nhiệm vụ 3 của bạn: Khiến Quan Vũ Hiên yêu bạn.]
Bước chân Văn Kiều dừng lại.
Ừm?
Tấn Thiên Hào là không đủ, nhưng Quan Vũ Hiên?
Văn Kiều chợt hiểu ra.
Đây là trò chơi đang dùng cách của nó để hoàn toàn đặt cô và Phùng Khinh Khinh vào phe đối lập, không chết không ngừng.
Thật là thú vị!
Văn Kiều dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Quan Vũ Hiên.
Quan Vũ Hiên không biết vì sao, cũng dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm tay của Văn Kiều. Khuôn mặt lạnh lùng, tự chủ vốn có của Quan Vũ Hiên có một chút thay đổi, gân xanh trên trán hơi nổi lên, con ngươi đen tối, như thể anh ta đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Văn Kiều nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn xuống tay cô.
Bàn tay của cô rất đẹp, với những ngón tay thon thả, trắng nõn, mịn màng, chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón áp út cũng bị cướp mất độ sáng chói. Khiến người ta không thể không nhìn vào tay cô cẩn thận đánh giá tỉ mỉ hơn.
Điều ấn tượng hơn nữa là gần ngón áp út của cô có một vết xước chảy máu.
Màu đỏ tuyệt đẹp làm nổi bật màu trắng của cô hơn nữa.
“Luật sư Quan đang nhìn cái gì vậy?” Văn Kiều nghiêng đầu hỏi.
Quan Vũ Hiên ngay lập tức ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của cô.
Văn Kiều bây giờ đứng cao hơn anh ta rất nhiều, cô có dáng người yêu kiều, hôm nay lại đặc biệt ăn mặc để ngủ với Tấn Thiên Hào. Một chiếc váy dài màu đen có cổ chữ V và đính đá quý trên ngực. Ngày thường nguyên thân phóng túng, thất thường, lòe loẹt, cũng không có khí chất gì đáng nói, nhưng giờ chỉ còn vẻ duyên dáng, phóng khoáng, xinh đẹp và cuốn hút.
Quan Vũ Hiên thấp hơn cô một cái đầu.
Quan Vũ Hiên âm thầm cau mày và nói: "Tại sao tiểu thử Văn lại trở về thế?”
Tuy là hỏi, nhưng Quan Vũ Hiên đã đoán được lý do trong lòng. Chủ yếu là do cô bị Tấn Thiên Hào bỏ bê. Nhưng lúc này, Quan Vũ Hiên nghe thấy Văn Kiều chậm rãi nói: "Nghe nói Tấn Thiên Hào có thêm một phụ nữ nữa, mang vào mang ra. Tôi chi là tức giận, liền đi đến đến tập đoàn họ Tấn, đánh cô ta, lại đánh Tấn Thiên Hào một trận.”
Vậy thì tại sao không nghe thấy một chút tức giận trong lời nói đâu?
Biểu cảm trên khuôn mặt của Quan Vũ Hiên gần như rạn nứt.
Anh biết rõ Văn Kiều, cô chỉ biết quậy phá. Thông thường khi cô trở về, cô sẽ vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nhưng khi cha mẹ cô không giúp đỡ, cô liền quay lại nhà cũ của họ Tấn đập phá đồ đạc.
Đừng nói đánh Tấn Thiên Hào, cô thậm chí còn không dám mắng anh ta ...
"Tấn Thiên Hào không quan tâm đến gia đình họ Văn, anh ta còn công khai đưa tình nhân của mình ra ra vào vào, đem mặt mũi của nhà họ Văn dẫm trên mặt đất. Kể cả tôi đánh anh ta, gia đình cũng không nên trách tôi, phải không?" Văn Kiều bám vào lan can của cầu thang bằng một tay, thản nhiên cười với Quan Vũ Hiên.
Đôi mắt của Quan Vũ Hiên bị tay cô vô thức thu hút, cổ họng khẽ động, anh nói: "Đương nhiên là không.”-------------
Editor: Hoa Nguyệt