Chương 1.2: Tôi cùng bốn tên ác ma yêu đương

Văn Kiều đi tới, thuận theo tính khí của nguyên thân, giơ tay tát nhẹ vào mặt Phùng Khinh Khinh, mắng: “Hồ ly tinh!”

Phùng Khinh Khinh bị một cái tát làm cho hoa cả mắt, nước mắt giàn giụa đứng tại chỗ, thở hổn hển trong cổ họng, nhưng cô ta không quay lại ngay lập tức mắng to.

Nhìn thoáng qua có thể thấy ít nhất, trà xanh này cũng là cao thủ cấp hai trở lên.

Quả nhiên, Tấn Thiên Hào tức giận, vươn tay vặn mạnh cổ tay Văn Kiều, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô làm cái gì vậy? Cô đến văn phòng của tôi làm càn, đánh người của tôi... Xin lỗi cô ấy ngay.”

Tuy nhiên, cổ tay của Văn Kiều như không có xương vậy, cảm giác làn da rất trơn tru và mềm mại.

Tấn Thiên Hào đột ngột hất tay Văn Kiều ra, đè nén trái tim đang không ngừng đập loạn xạ của mình, tựa hồ rất là chán ghét, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau tay, sau đó lại vuốt nhẹ gò má Phùng Khinh Khinh, hỏi: “Có đau hay không?”

Phùng Khinh Khinh nhẹ nhàng lắc đầu: “…không đau lắm.” Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô ta cắn chặt môi dưới, để lại một dấu răng trên môi.

Có thể thấy vừa rồi rất đau, cô ta cắn mạnh môi dưới.

Tấn Thiên Hào rất dễ bị chọc giận, còn chưa kịp quay đầu lại hỏi Văn Kiều, Văn Kiều đã nắm cổ tay anh kéo lại: "Sao anh lại chạm vào mặt người phụ nữ này? Tôi mới là vợ anh! Không được chạm vào.”

Tấn Thiên Hào không kịp phản ứng, thậm chí còn dùng ngón tay kéo đứt hai sợi tóc của Phùng Khinh Khinh, Phùng Khinh Khinh nhe răng ra vì đau, nhưng cô ta vẫn phải cố gắng kìm lại.

Nhưng Tấn Thiên Hào loạng choạng, bị Văn Kiều kéo thẳng xuống đất.

"Cô điên à?" Tấn Thiên Hào hét lên.

Văn Kiều thừa dịp cưỡi lên eo anh, một tay vặn xoắn thịt quanh eo anh. Bất cứ ai bị xoắn ở đây đều cảm thấy đau đớn, không thể thoát ra trong một thời gian ngắn được. Phần eo và bụng của Tấn Thiên Hào đều nổi đầy cơ bắp, Văn Kiều vì có thể véo còn phải dùng sức nhéo mới được.

Nhưng sau khi véo anh ta, Văn Kiều ngay lập tức liền biểu diễn thành một người phụ nữ đanh đá.

Cô giơ tay còn lại tát Tấn Thiên Hào hai cái, đồng thời vừa khóc: "Anh nghĩ tôi thế nào? Tôi là vợ anh, ngày ngày nằm chung giường với anh là chính là tôi." Chẳng lẽ tôi so cô ta không xinh đẹp sao? Anh nhìn kỹ đi! Nhìn tôi này...”

Vợ chồng đánh nhau.

Một người là ông chủ, người kia là vợ ông chủ, còn là tiểu thư nhà họ Văn.

Ai dám đánh?

Chỉ có thể mở to mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng này.

Văn Kiều đánh là dùng kỹ xảo, nghe không có tiếng vang, nhưng lực rất mạnh.

Cô lại tát vào mặt, lại bóp cổ anh nghẹn ngào, Tấn Thiên Hào đều sững sờ. Khi anh phản ứng lại, cơn tức giận dâng lên trong l*иg ngực, anh ngay lập tức cố gắng dùng hết sức để hất Văn Kiều ra. Nhưng hai chân Văn Kiều kẹp chặt eo anh, gần như cả người cô đều nằm trên người anh.

Trước đây, Văn Kiều tuy ngang ngược và cố chấp, nhưng cô thực sự không dám đối xử với anh như vậy.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên Tấn Thiên Hào ở gần cô thân mật như vậy.

Tấn Thiên Hào càng giãy giụa, lại càng cảm thấy Văn Kiều hai cái đùi dán sát vào thân thể mình, trơn bóng, vừa mịn vừa trơn.

Còn cổ áo hình chữ V của cô vô tình trượt xuống, từ góc độ của Tấn Thiên Hào, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút đỉnh núi đôi đáng tự hào. Anh thực sự không muốn nhìn nó, nhưng anh vẫn bị ép nhìn toàn bộ.

Eo của cô vừa thon vừa dẻo dai, ôm anh như thế này, nhìn giống như tập thể thao vậy.

Tấn Thiên Hào dù sao cũng là một người đàn ông bình thường nên anh lập tức có phản ứng.

Hơn nữa nó còn đang càng ngày mãnh liệt..

Tấn Thiên Hào chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Anh không chỉ để Văn Kiều cưỡi đánh, mà anh còn có phản ứng trong khi bị đánh ...

Tấn Thiên Hào sắc mặt càng lúc càng xanh, đúng lúc anh cảm thấy phản ứng của mình sắp lộ liễu đến mức bị phát hiện.

Văn Kiều đột ngột buông tay anh ra.

Cô ngồi trên người anh, che mặt bắt đầu khóc: “Anh muốn bắt bắt nạt em như thế nào thì mới tha cho em?”

Tấn Thiên Hào thoáng thấy bộ ngực hơi phập phồng vì khóc của cô, cũng như những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài trên má rồi trượt xuống cằm.

Lần đầu tiên, Tấn Thiên Hào phát hiện ra rằng ngoài việc nhìn thấy điêu ngoa trên người của Văn tiểu thư, anh thậm chí có thể nhìn thấy một chút yểu điệu, hoa lê trong mưa.

“Tổng giám đốc Tấn.” Phùng Khinh Khinh nhẹ nhàng chạy tới, muốn đỡ anh, nhưng anh không dám đẩy Văn Kiều ra.

Tấn Thiên Hào còn chưa kịp hạ quyết tâm ném Văn Kiều xuống, Văn Kiều đã đè lại bụng dưới của anh, mượn lực đứng lên, nhanh chóng đi đến một bên.

Với hành động ấn này của cô, Tấn Thiên Hào suýt chút nữa mất nửa cái mạng.

Nhưng lòng bàn tay của cô vừa ấm áp lại vừa hơi ẩm ướt, khiến da thịt của Tấn Thiên Hào như bị bỏng vậy.

Phùng Khinh Khinh vội nắm bắt cơ hội và nhanh chóng đỡ Tấn Thiên Hào dậy, cô cau mày và nói với giọng hơi nghẹn ngào: "Tổng giám đốc Tấn, tôi không đau, nhưng anh nhất định là đau...”

Văn Kiều sau khi đánh người xong liền bỏ chạy, cô lạnh lùng nhìn Tấn Thiên Hào và Phùng Khinh Khinh, liền mắng: "Gian phu da^ʍ phụ! Tôi có chết cũng không ly hôn với Tấn Thiên Hào, cô liền chờ đi, chờ đến khi chết, xem cô có thể chờ được một cái danh phận hay không!”

Sau khi mắng một hơi, Văn Kiều cảm thấy toàn thân thoải mái, tràn đầy năng lượng.

Thảo nào con người đều thích làm anh hùng bàn phím trên mạng.

Văn Kiều vỗ mông một cái, không thèm nhìn hai người nữa, xoay người rời đi.

Thân hình này thật gợi cảm, quyến rũ, cô bước ra khỏi cửa văn phòng với dáng người thướt tha lay động, thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.

Mọi người lén lút nhìn cô, thầm nói, bọn họ cũng không đoán ra được, bà xã xinh đẹp như vậy, tại sao tổng giám đốc Tấn lại thích thư ký Phùng? Có thể hoa nhà dù thơm đến đâu cũng không thơm bằng hoa dại đi.

Ồ, tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu phu nhân không đánh ai đó. Nhìn thấy tổng giám đốc tấn bị đánh, thật là đau khổ.

Ngay khi Văn Kiều bước ra khỏi tòa nhà, biểu cảm trên khuôn mặt cô liền thu lại. Dựa vào trí nhớ của mình, cô tìm được xe của nguyên thân, lên xe, khởi động rồi lái đi.

Trên đường đi, Văn Kiều nhân cơ hội kiểm tra thanh tiến độ nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ 1: Vạch trần thân phận thật của Phùng Khinh Khinh]

[Mức độ hoàn thành: 1/2]

Một nửa của việc hoàn thành ở đây chắc là cô đã nhìn thấu danh tính người chơi của Phùng Khinh Khinh. Đối với nửa còn lại, cô phải tìm cách khác để giải khóa nó.

Văn Kiều cúi đầu nhìn.

[Nhiệm vụ 2: Khiến Tấn Thiên Hào yêu bạn]

[Mức độ hoàn thành: 1/5]

Nhanh như vậy?

Chẳng lẽ vị tổng giám đốc Tấn này là M à? Chỉ cần đánh liền thích?

---------------Editor: Hoa Nguyệt