Chương 4

Người trước mặt một thân tây trang màu chàm, dáng người gầy gò cao ngất, đeo một cặp kính viền bạc, nhìn qua nho nhã lễ độ, nhưng nhìn kỹ đôi mắt dưới ống kính của anh ta, lại thấy lạnh lùng khôn khéo.

【Quan Vũ Hiên, luật sư Văn gia, 30 tuổi. Là học trưởng thời đại học Tấn Thiên Hào, cũng là một trong những tâm phúc của tổng giám đốc Văn thị, anh ta có thể tùy ý ra vào Văn gia. Không biết là nguyên nhân gì, với Phùng Khinh Khinh thì rất có hảo cảm. Nhưng với cô thì từ đáy lòng chán ghét, từng cùng người khác hình dung cô giống như người phụ nữ lưu manh. Anh ta sẽ hại Văn gia phá sản. 】

Văn Kiều tốt xấu gì cũng xuyên qua rất nhiều thế giới, cô biết nếu như ở trong một quyển sách, Phùng Khinh Khinh là nữ chính, Tấn Thiên Hào là nam chính, vậy khẳng định còn có nam phụ A, nam phụ B như Quan Vũ Hiên ngưỡng mộ nữ chính tồn tại.

Có thể vì lý do gì?

Hơn phân nửa là bởi vì cô ta thuần khiết ngây thơ, hiếm có, cho nên khiến người ta trìu mến.

Đối phương không thích cô, cô cũng lười ứng phó người này, cho nên không thèm nhìn, trực tiếp lướt qua.

【 ngươi nhiệm vụ 3: Làm cho Quan Vũ Hiên yêu cô. 】

Bước chân Văn Kiều dừng lại.

Hả?

Cần một Tấn Thiên Hào yêu không đủ, còn muốn một Quan Vũ Hiên yêu cô?

Văn Kiều nghĩ lại thì hiểu được.

Đây là trò chơi đang dùng phương thức của nó, đẩy cô và Phùng Khinh Khinh triệt để đối lập các mặt không chết không thôi.



Thật thú vị!

Văn Kiều dừng bước chân, quay đầu nhìn Quan Vũ Hiên.

Quan Vũ Hiên lại không biết vì sao, cũng dừng bước, anh ta đang quay đầu lại, nhìn chằm chằm tay Văn Kiều. Khuôn mặt vốn lãnh đạm tự kiềm chế của Quan Vũ Hiên có hơi biến hóa vi diệu, gân xanh trên trán anh ta hơi nhô lên, đồng tử sâu thẳm, giống như là đang cố nén gì đó.

Văn Kiều theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn tay mình.

Tay cô rất xinh đẹp, mười ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn mềm mại, đeo nhẫn kim cương ở ngón áp út, còn như đoạt đi hào quang của nó. Làm cho người ta không nhịn được càng muốn tỉ mỉ đánh giá tay cô.

Mà càng khiến người ta ngứa ngáy tìm gan, là gần ngón áp út của cô lại có vết trầy xước màu máu.

Màu đỏ rực rỡ, càng làm nổi bật màu trắng của tay cô.

"Luật sư Quan đang nhìn gì vậy?" Văn Kiều nghiêng đầu hỏi.

Quan Vũ Hiên nghe thấy giọng nói của cô, lập tức ngẩng đầu lên.

Văn Kiều hiện tại đứng cao hơn amh ta, dáng người cô thướt tha, vốn vì muốn ngủ một giấc với Tấn Thiên Hào, hôm nay còn đặc biệt ăn mặc. Một chiếc váy dài màu đen, cổ chữ V, khảm đá quý trước ngực. Văn tiểu thư bình thường điêu ngoa tùy hứng, dung mạo diễm tục, không hề có khí chất đáng nói, lúc này lại chỉ có vẻ ung dung hào phóng, xinh đẹp dụ dỗ người.

Quan Vũ Hiên ở trước mặt cô, thấp hơn một đầu.

Quan Vũ Hiên âm thầm nhíu mày, nói: "Văn tiểu thư sao lại trở về?”

Lời hỏi như vậy, nhưng trong lòng Quan Vũ Hiên đã đoán được nguyên nhân. Hơn phân nửa là bởi vì lại bị Tấn Thiên Hào lạnh nhạt. Nhưng lúc này, Quan Vũ Hiên lại nghe thấy Văn Kiều không nhanh không chậm nói: "Tôi nghe nói bên cạnh Tấn Thiên Hào có thêm một cô gái, đưa lại ra ngoài. Tôi tức giận, đi Tấn thị, đánh cô gái kia, lại đánh Tấn Thiên Hào một trận.”



Trong lời nói làm sao nghe ra một mùi tức giận?

Biểu tình trên mặt Quan Vũ Hiên thiếu chút nữa nứt ra.

Văn Kiều người này anh ta hiểu rõ, chỉ biết ngang ngược. Bình thường trở về vừa khóc lại nháo, cha mẹ Văn không giúp cô, cô lại về nhà cũ Tấn gia đập đồ đạc.

Đừng nói cô đánh Tấn Thiên Hào, mắng cũng không dám mắng...

"Tấn Thiên Hào không để Văn gia ở trong lòng như vậy, công nhiên dẫn theo tiểu tam ra vào, đặt mặt mũi Văn gia ở dưới chân giẫm vào. Tôi đánh anh ta, nhà tôi sẽ không đổ lỗi cho tôi chứ?" Một tay Văn Kiều vịn lan can cầu thang, cười thản nhiên nói với Quan Vũ Hiên.

Tầm mắt Quan Vũ Hiên bất giác bị tay cô nắm lấy, cổ họng khẽ động, nói: "Đương nhiên là không.”

Văn Kiều thu phản ứng của anh ta vào đáy mắt, quyết định thử lại luật sư Quan này một chút.

Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên lấy trước mặt, gảy chiếc nhẫn kim cương kia, nhíu mày nói: "Vừa rồi đánh người quá dùng sức, không cẩn thận cọ lên mặt đất, cọ bị thương... Vừa rồi không phát giác, hiện tại mới cảm thấy đau. Hóa ra là chảy máu.”

Cổ họng Quan Vũ Hiên lại giật giật: "Mặc dù là một vết thương nhỏ, nhưng cũng sợ bị nhiễm vi khuẩn. Văn tiểu thư vẫn nên ngồi xuống xử lý vết thương trước, không thể dính nước.”

Văn Kiều nâng làn váy xuống, xoay người lại đi xuống dưới lầu: "Luật sư Quan nói có đạo lý.”

Quan Vũ Hiên quay đầu bảo người giúp việc đi lấy rương thuốc, thoạt nhìn so với Văn Kiều càng giống chủ nhân nơi này.

Chờ người cầm rương thuốc tới, Văn Kiều vén nắp lên, lại nhíu mày về phía miếng băng bông, bông cồn bên trong, bộ dáng không biết nên xuống tay thế nào.