Chương 3

Còn có cổ áo chữ V của cô, lơ đãng trượt xuống, từ góc độ Tấn Thiên Hào, mơ hồ có thể nhìn thấy hai ngọn đồi kiêu ngạo. Anh ta thật sự không muốn nhìn, cũng bị ép nhìn sạch sành sanh.

Eo cô vừa nhỏ vừa dẻo dai, kẹp lấy anh ta như vậy, nhìn giống như đang tập loại thể dục kia.

Tấn Thiên Hào rốt cuộc là một người đàn ông bình thường, lập tức có phản ứng.

Hơn nữa còn thế tới mãnh liệt.

Cho tới bây giờ Tấn Thiên Hào chưa từng mất mặt như vậy.

Anh ta không chỉ để Văn Kiều cưỡi đánh, hết lần này tới lần khác còn vừa bị đánh, vừa nổi lên phản ứng...

Sắc mặt Tấn Thiên Hào càng ngày càng xanh, ngay khi anh ta cảm giác được, phản ứng của mình sắp rõ ràng đến mức bị phát hiện.

Văn Kiều đột nhiên buông tay.

Cô ngồi trên người anh ta, che mặt khóc: "Anh muốn bắt nạt em tới thế nào mới chịu bỏ qua?”

Tấn Thiên Hào thoáng nhìn thấy bộ ngực của cô vì khóc mà hơi phập phồng, còn cả nước mắt theo hai má rơi xuống, lướt qua cằm, trong suốt lấp lánh.

Tấn Thiên Hào lần đầu tiên phát hiện, từ trên người Văn tiểu thư điêu ngoa này, thế mà còn nhìn ra vài phần hương vị lê hoa đái vũ.

"Tấn tổng." Phùng Khinh Khinh nhào tới, luống cuống muốn đỡ anh ta, nhưng lại không dám đẩy Văn Kiều ra.

Không đợi Tấn Thiên Hào hạ quyết tâm, đẩy ngã Văn Kiều xuống, Văn Kiều đã đè lại bụng anh ta, mượn lực, đứng lên, nhanh chóng đi tới một bên.

Cô đè lần này, làm Tấn Thiên Hào thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.

Nhưng bàn tay cô vừa ấm áp lại mang theo chút ẩm ướt, ấn vào da thịt Tấn Thiên Hào tới nóng bỏng.



Phùng Khinh Khinh nắm lấy cơ hội, vội vàng đỡ Tấn Thiên Hào dậy, cô ta nhíu mày, giọng nói hơi nghẹn ngào nói: "Tấn tổng, tôi không đau, nhưng ngài nhất định thấy đau..."

Văn Kiều đánh người xong bỏ chạy, cô ta lạnh lùng nhìn Tấn Thiên Hào và Phùng Nhẹ Nhàng, cạch một tiếng, mắng: "Cẩu nam nữ! Tôi chết cũng sẽ không lý hôn với Tấn Thiên Hào, cô cứ chờ đi, đợi đến chết, xem có thể chờ được một danh phận hay không!”

Một hơi mắng xong, Văn Kiều cảm thấy toàn thân thư thái, rất hăng hái.

Khó trách nhân loại đều thích làm anh hùng bàn phím trên mạng, không có việc gì phun lời chửi bậy, không có việc gì phun lời châm chọc.

Văn Kiều vỗ vỗ mông, nhìn cũng không nhìn hai người này nữa, quay đầu bỏ đi.

Đây là do thể chất tỏ ra quyến rũ, cô từ cửa văn phòng đi ra ngoài, dáng người thướt tha lắc lư, thoáng cái quyến rũ ánh mắt của mọi người.

Mọi người âm thầm đánh giá, lại âm thầm thầm nghĩ, bọn họ cũng không nghĩ ra, phu nhân đẹp như vậy, Vì sao Tấn tổng lại thích vị Phùng thư ký này? Có lẽ là hoa nhà có thơm đến đâu, cũng không giống như hương hoa dại.

À, tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu hoa nhà không đánh người kiểu đó. Thấy Tấn tổng bị đánh một trận thế kia, cũng rất thảm.

Văn Kiều vừa ra khỏi tòa nhà, thần sắc trên mặt đã thu liễm lại. Dựa trên ký ức của mình, cô tìm thấy chiếc xe của mình, lên xe, khởi động lái đi.

Dọc theo đường đi, Văn Kiều còn nhân cơ hội kiểm tra tiến độ nhiệm vụ một chút.

【Nhiệm vụ 1: Vạch trần thân phận thật sự của Phùng Khinh Khinh】

[Mức độ hoàn thành:1/2]

Một phần hai hoàn thành ở nơi này, hẳn là cô đã nhìn thấu thân phận người chơi của Phùng Khinh Khinh. Còn lại một phần hai còn lại, phải tìm kiếm cách khác để phá giải.

Văn Kiều nhìn xuống.

【Nhiệm vụ 2: Làm cho Tấn Thiên Hào yêu cô】

[Mức độ hoàn thành:1/5]



Nhanh như vậy sao?

Hóa ra vị diện này lúc nào cũng có thể cho điểm sao? Đánh một trận là được rồi à?

Nguyên thân và Tấn Thiên Hào quanh năm ở trong trạng thái ly thân, nguyên thân ở tại nhà cũ Tấn gia, Tấn Thiên Hào thì ở trong biệt thự riêng của anh ta.

Văn Kiều không về nhà cũ, mà trực tiếp trở về Văn gia trước.

Trong đầu Văn Kiều rất nhanh lại xuất hiện một chuỗi tin tức.

[Cha của cô là một giáo sư đại học, là một nhân vật bên lề không được coi trọng trong nhà họ Văn. Ông ta từng là giáo viên của Phùng Khinh Khinh. Ông ta luôn luôn muốn có một đứa con gái nhẹ nhàng thùy mị. Mẹ của cô là con gái duy nhất trong nhà, là một nghệ sĩ khiêu vũ. Bà ấy muốn có một đứa con gái có năng khiêu vũ. 】

Mà những thứ này, Phùng Khinh Khinh vừa vặn đều có đúng không?

Văn Kiều cười khẽ một tiếng, không thèm để ý.

Cha Văn ở nhà không được coi trọng, có thể suy đoán ra năng lực của ông ta khá thấp. Mẹ Văn một lòng chỉ muốn một cô con gái có năng khiếu vũ đạo, có thể suy đoán ra người này căn bản không có thân tình đáng nói.

Người như vậy, không có gì cần để ý.

"Tiểu thư?" Người giúp việc của biệt thự Văn gia nhìn thấy cô, ngạc nhiên lên tiếng: "Hôm nay tiên sinh và phu nhân đều không có ở nhà.”

Văn Kiều mỗi lần trở về đều là về tìm cha mẹ kể khổ, hết lần này tới lần khác mỗi lần cha mẹ Văn đều không có ở đây, ngay cả giúp cô mắng Tấn Thiên Hào một câu cũng không có, càng đừng trông cậy vào chuyện khác. Nguyên thân mỗi lần đều sẽ tức giận vừa khóc vừa ném đồ, vì thế người giúp việc Văn gia cũng có hơi xem thường cô.

"Tôi không phải trở về tìm ba mẹ, thu dọn phòng tôi đi, tôi muốn ngủ ở đây một đêm." Văn Kiều nhanh chóng nói, sau đó nhấc chân đi lên lầu.

Vừa vặn, lúc này cũng có người đi xuống dưới lầu.

Hai bên cứ như vậy đối mặt.