Chương 48

Vân Cẩm nhìn chằm chằm con gái mình, sau đó khẽ thở dài rồi nở nụ cười, lông mày và đôi mắt vốn không đặc biệt thanh tú giờ đây cũng trở nên dịu dàng say lòng người hơn nhiều.

Vân Miên không khỏi ngây người nhìn một lúc.

Cô bé luôn nghĩ rằng mẹ mình là người đẹp nhất trên thế giới, nhưng bây giờ cô bé nhận ra rằng mình đã sai.

Mẹ cười lên trông đẹp hơn nhiều!

Giống như mặt trời vừa rực rỡ vừa ló rạng đông vậy.

Vân Miên đột nhiên muốn đưa luôn nửa quả trứng của mình cho mẹ, cũng muốn ôm mẹ hôn một cái, muốn được mẹ cưng chiều ôm trong vòng tay, yêu thương xoa đầu cô bé.

Trẻ con thường nghĩ sao làm vậy, Vân Miên gần như không chút do dự đặt bát xuống, bé chạy đến ôm chầm lấy mẹ, miệng nũng nịu: “Mẹ cười trông thật đẹp! Mẹ xinh đẹp như tiên nữ luôn! Mẹ là nàng tiên lớn, Miên Miên là nàng tiên nhỏ!"

Cô bé thực sự thích xem mẹ cười.

Bé con muốn mẹ mãi cười như thế này!

Lúc này, ngoài kế hoạch tương lai là trở nên mạnh mẽ lợi hại để bảo vệ mẹ, Vân Miên lại bổ sung thêm một mục khác: làm cho mẹ vui vẻ hơn, để mẹ luôn cười thật tươi!

Vân Cẩm đỏ mặt khi được con gái khen, nhưng trẻ con thường hay dùng giọng điệu khoa trương mà chân thành nhất của mình khi khen người khác. Giờ Vân Miên nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, nói một tràng khen ngợi dữ dội không chút ngại ngùng.

Vì vậy, Vân Cẩm chỉ có thể cười cười che miệng cô con gái đang không ngừng tuôn ra những lời khen ngợi, cúi đầu trìu mến đυ.ng vào trán cô bé, ấm áp nói: “Được rồi, mẹ biết Miên Miên là một thiên thần nhỏ đáng yêu, mau ăn cơm nào, ăn xong thì giúp mẹ nhặt ít củi nhé."

“Vâng ạ.” Vân Miên lớn tiếng đáp: “Miên Miên muốn nhặt củi to nhất đẹp nhất cho mẹ!”

Vân Cẩm: “...”

Con gái ngốc nghếch.

Song, trước khi hai mẹ con cùng đi nhặt củi thì có tiếng gọi trước cổng nhà.

Cái đuôi nhỏ Vân Miên đi theo sau mông mẹ mình và khi cô bé nghiêng đầu thì nhìn thấy Triệu Tiểu Lê mặc áo tiểu quái* màu xanh lam đang đứng ngoài cửa.

*Áo tiểu quái: áo đơn kiểu Trung.(Theo Baidu).

“Em gái Tiểu Lê.” Vân Miên nở nụ cười, vẫy tay nhỏ chào Triệu Tiểu Lê.

Ngược lại, Vân Cẩm cẩn thận nhẹ giọng nói: “Tiểu Lê dậy sớm vậy? Cháu ăn sáng chưa? Thím lấy cho cháu một bát cháo nhé?”

Triệu Tiểu Lê ngước nhìn khuôn mặt Vân Cẩm đã mờ đi trong ký ức mấy chục năm của mình, cô sững sờ, sau đó gật đầu rồi lắc đầu một cách ngoan ngoãn.

“Cám ơn thím, cháu vừa ăn cơm xong thì mới tới đây ạ.”

“Thím ơi, hôm qua cháu và chị Miên Miên đào được món đồ, thím đã thấy chưa ạ?”

Triệu Tiểu Lê vẫn ngẩng đầu lên mà hỏi Vân Cẩm, trong mắt ẩn chứa một chút lo lắng, sợ rằng Vân Cẩm sẽ lấy cây nhân sâm tới rồi nói cô ấy không giúp được.

Vân Cẩm cúi đầu nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt mấy giây, đến khi đối phương hiện rõ sợ hãi cùng bất lực, cô ấy mới vươn tay đóng cửa lại.