Chương 41

Động tác của cô vừa nhẹ vừa chậm, mỗi lần đều phải suy nghĩ rất lâu, Vân Miên ở một bên nhìn, cũng không tự giác mà căng thẳng, thậm chí không dám thở mạnh một lần nào, càng không dám mở miệng nói chuyện với Triệu Tiểu Lê, sợ dọa đến cô và nhân sâm quý giá dưới tay cô.

Nhưng may mắn cô bé còn có một chú Hệ Thống không cần mở miệng là có thể giao tiếp.

Tất cả những tò mò của Vân Miên đối với nhân sâm đều hóa thành từng vấn đề ném về phía Hệ Thống.

Vì sao nó có tên là nhân sâm?

Nhân sâm rốt cuộc có thể đắt bao nhiêu?

Nhân sâm vậy mà là một loại dược liệu, nếu tốt như vậy có phải kiếp trước khi cô bé bị bệnh ăn nhân sâm thì không cần chết hay không?

Trên ngọn núi này còn có nhân sâm khác không?



Mỗi một vấn đề của cô bé, Hệ Thống đều kiên nhẫn trả lời chi tiết, lòng hiếu kỳ của Vân Miên đã được thỏa mãn, bản thân cũng yên tĩnh theo, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm động tác của Triệu Tiểu Lê.

Vân Miên không nhớ rõ bản thân và Triệu Tiểu Lê chờ ở đây bao lâu, cô bé chỉ biết buổi sáng tới đây, chờ sau khi Triệu Tiểu Lê đào gốc nhân sâm hoàn chỉnh lên, thì bầu trời vốn sáng ngời trên đỉnh đầu đã treo một vòng trăng tròn nhợt nhạt.

“Chị có chút đói bụng…” Vân Miên sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, ánh mắt trông mong mà hỏi vai chính: “Em Tiểu Lê, chúng ta có đi hái quả hồng dại không?”

Triệu Tiểu Lê thật cẩn thận cầm củ nhân sâm được bọc trong nhiều lớp lá cây ngô đồng, nghe vậy bất đắc dĩ mà thở dài: “Trời đã tối rồi, hai đứa bé như chúng ta đi lên núi rất nguy hiểm, hơn nữa những quả hồng dại đó cũng còn chưa chín, ngày mai lại đến hái đi, hôm nay về nhà trước.”

Cô nói rất có lý, Vân Miên ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, phồng má: “Vậy được rồi, ngày mai chúng ta chắc chắn phải đi hái quả hồng dại, lừa dối là chó con!”

“Lừa dối là chó con được rồi chứ?” Triệu Tiểu Lê nghiêng nghiêng cái cổ đau nhức, thúc giục nói: “Chúng ta mau xuống núi đi, trời sắp tối rồi, nói không chừng người trong nhà đang tìm chúng ta đó.”

Sự thật chứng minh, là một đứa trẻ giả sống hai đời, phân tích của Triệu Tiểu Lê rất có lý.

Nhưng cô chỉ phân tích thiếu một thứ: Về nhà muộn là phải bị đánh.

Hai người bạn nhỏ lần này ai cũng không tránh được, đồng thời gặp được hai người mẹ đang cầm gậy dài nhỏ im lặng đi tìm con.