Chương 4

Vân Miên bị bắt nạt, cho nên càng ghét Triệu Tiểu Lê hơn, cứ thế mà trở thành một vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan tới Triệu Tiểu Lê, cô là thể chất nữ chính, người bắt nạt cô đều sẽ gặp quả báo, trong cuộc sống hàng ngày thường xuyên gặp may mắn, nhà họ Triệu giàu lên nhanh chóng, năm cô mười hai tuổi thì rời khỏi thôn Triệu Gia, từ đó về sau cuộc sống của cô càng ngày càng tốt.

Mà mẹ con Vân Cẩm và Vân Miên đã sớm chết đi, trở thành một phần kí ức bị Triệu Tiểu Lê quên lãng.

Vân Miên quay lưng về phía nữ chính, giơ tay tùy tiện lau khô nước mắt.

[Miên Miên, chỉ cần cháu làm nhiệm vụ nhân vật phản diện, tạo ra càng nhiều rắc rối cho nữ chính, thì cháu có thể sống rất lâu, mục tiêu của chúng ta là dưới thân phận nhân vật phản diện, sống thật lâu và chết già!] Hệ thống như cũ đề cao mục tiêu ban đầu, trong lòng tràn đầy hy vọng, mặc dù trước đó nó đã từng có hơn 3000 ký chủ làm nhiệm vụ thất bại.

Vân Miên nặng nề mà gật đầu: “Dạ!”

Miên Miên và mẹ đều phải sống thật lâu thật lâu!

[Vậy Miên Miên mau xông lên!” Hệ thống bay đến trước một vũng bùn, kích động nhảy lên nhảy xuống trên mặt đất: “Dắt nữ chính tới nơi này, sau đó đẩy mạnh xuống, làm con bé dính bùn đất, để con bé phải khóc chay về nhà mách lẻo với cha mẹ nó!]

Vân Miên mặc một bộ áo vải rách kiên định gật đầu: “Dạ!”

Giây tiếp theo, cô bé lập tức dắt nữ chính hùng hổ đi về phía vũng bùn.

Sau đó đứng lại trong ánh mặt càng thêm lạnh lùng của nữ chính.

Triệu Tiểu Lê cả người căng thẳng, đã chuẩn bị tốt chỉ cần Vân Miên dám ra tay thì cô sẽ tương kế tựu kế đẩy Vân Miên xuống.

[Miên Miên, đẩy con bé đi!]

“Được!”

Bùm ——!!

Nước bùn văng khắp nơi.

Nhìn cô bé thẳng tắp ngã vào vũng bùn, hệ thống há hốc mồm, ngay cả Triệu Tiểu Lê cũng bị làm cho kinh ngạc, theo bản năng lùi về phía sau.

Trong ánh mắt dại ra của hai người, sinh vật hình người nặng nề ngã vào vũng bùn kia chậm rãi nhúc nhích, từng chút một bò ra khỏi vũng bùn.

Cả người dính một lớp bùn thật dày, “người bùn” Vân Miên ngẩng đầu ngốc nghếch cười với Triệu Tiểu Lê, để lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Triệu Tiểu Lê giống như gặp quỷ mà lùi lại hai bước, lớn tiếng nói: “Em không có đẩy chị, là tự chị ngã vào đấy nhé!”

Chỉ thiếu viết bốn chữ “đừng nghĩ ăn vạ”.

“Chú, hiện tại cháu có thể về nhà tìm mẹ chưa?” Khuôn mặt dính bùn của Vân Miên thẳng tắp nhìn về phía của chú hệ thống.