Nhân sâm vẫn mọc ở chỗ đó, như thể nó đã luôn bén rễ sinh trưởng ở đây từ lâu.
Nhưng Triệu Tiểu Lê rất rõ ràng, kiếp trước, cô chưa bao giờ gặp được một gốc nhân sâm nào ở trên ngọn núi này.
Cho dù khi đó cô còn nhỏ tuổi không nhận ra, sau đó cô mang về cho nhà một gốc nhân sâm, người họ Triệu câu mỗi người đều nghĩ có thể đào được một gốc nhân sâm hay không, bọn họ gần như đã lật tung ngọn núi này và những vùng lân cận cho nên nếu gốc nhân sâm này vẫn luôn ở chỗ này vậy thì kiếp trước không có khả năng bị người xem nhẹ.
"Em Tiểu Lê, sao em lại ngây người?" Vân Miên vươn tay lắc lắc trước mắt cô.
Chờ Triệu Tiểu Lê khôi phục tinh thần, ngồi xổm xuống dùng liềm cẩn thận đào đất, Vân Miên tò mò hỏi hệ thống ngồi xổm trên vai mình: "Chú ơi, tại sao em gái nhân vật chính lúc nào cũng ngẩn người? Trông em ấy có vẻ không vui lắm. ”
Rõ ràng nhân sâm là thứ có thể ăn được, vì sao em gái nhân vật chính còn làm vẻ mặt kỳ lạ như vậy?
Vân Miên cũng phân tích không ra vẻ mặt phức tạp của Triệu Tiểu Lê rốt cuộc thể hiện cho tâm tình gì, nhưng cô bé rất khẳng định trong nhiều vẻ mặt như vậy, đây chắc chắn là vẻ mặt không vui vẻ.
Trái lại càng giống như... buổi sáng lúc mình không cẩn thận đè chết gà, sợ bị mẹ cầm gậy đánh gãy chân cho nên trong lòng sợ hãi.
Hệ thống kinh ngạc trước sự nhạy bén của Vân Miên, bay xung quanh Triệu Tiểu Lê một vòng, trả lời kí chủ của mình: "Có lẽ là thứ cô ấy muốn gốc cũng không phải nhân sâm này. ”
Dù sao nhân sâm cũng là do tiêu hao số mệnh của mình để đạt được, số mệnh rất khó tăng trưởng, tiêu hao một phần thì ít đi một phần, đổi lại là ai đi chăng nữa cũng sẽ không quá vui vẻ đúng chứ?
Nhưng Vân Miên nhận được đáp án càng nghi hoặc, cô bé dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Tiểu Lê vẫn đang im lặng, đưa tay bắt lấy cổ tay đối phương cầm liềm.
Đào đất bị cản trở, Triệu Tiểu Lê sững sờ ngẩng đầu nhìn Vân Miên.
Vân Miên nhìn Triệu Tiểu Lê ngơ ngác nhịn không được học bộ dáng thầy Hà nhíu mày, sau đó hỏi Triệu Tiểu Lê: "Nếu em không muốn nó, vì sao em còn đào? Việc đó làm cho em rất khó chịu mà.”
Triệu Tiểu Lê dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Miên, một lúc lâu sau mới cười mà như khóc hỏi cô bé: "Chị có biết nhân sâm là cái gì không? ”