Hai đứa trẻ nằm sõng soài trên đống cỏ khô, câu được câu không nói chuyện phiếm.
"Vừa rồi em nhìn thấy thím Vân Cẩm đang nhổ lông gà, nhà các chị hôm nay là ngày lành gì sao?" Triệu Tiểu Lê nghiêng đầu hỏi Vân Miên, trong giọng nói không che giấu được sự tò mò.
Còn có hơi thèm ăn, dù sao sau khi cô sống lại trở về, ngay cả một quả trứng gà cũng chưa từng ăn được. Thịt à, trứng à, dưới sự phân phối của bà nội, tất cả đều thuộc về nhóm đàn ông con trai trong nhà, không có phần cho con gái đòi nợ như cô.
Vân Miên nghe vậy lại theo bản năng che lỗ tai lại, sau đó chột dạ nói: "Chị cũng không biết, có thể là mẹ chị đói bụng đi."
Triệu Tiểu Lê im lặng nhìn cô bé không nói lời nào, vẻ mặt như viết cùng một dòng chữ: ‘chị xem em có tin hay không?’
Vân Miên yên lặng dời tầm mắt, hơn nữa vô sự tự thông loại kỹ năng chuyển đề tài: "Em nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta nhanh lên núi thôi!”
Vì thế Triệu Tiểu Lê càng xác định cái chết của con gà kia, hơn phân nửa là có quan hệ tám chín mươi phần trăm với Vân Miên.
Nói không chừng chính là Vân Miên thèm ăn, quấn chặt lấy, khóc lóc cầu xin thím Vân Cẩm gϊếŧ gà!
Nghĩ đến đây, Triệu Tiểu Lê lại không khỏi hâm mộ Vân Miên.
"Thật tốt, nhà chị chỉ có một đứa con..." Cô dùng tay nhỏ nâng hai má đầy thịt, phồng má đầy hâm mộ và phiền muộn.
Vân Miên kinh ngạc nhìn lại cô: "Em đang nói về cái gì vậy? Nếu có thêm một đứa con nữa, mẹ chị phải làm sao bây giờ?”
Mẹ nuôi cô bé một đứa cũng đã rất vất vả, Vân Miên mới không nỡ để mẹ nuôi thêm một đứa bé nữa, tuy rằng đây cũng không phải chuyện mà cô bé có thể quyết định...
"Em nói không đúng." Triệu Tiểu Lê lắc đầu một lần nữa nói: "Em chỉ là hâm mộ chị không có anh trai, em trai gì, như vậy sẽ không tồn tại trọng nam khinh nữ, thật tốt!”
Kiếp trước của cô, cho dù sau này ba mẹ cùng đại gia đình kia chia tay, cho dù ba mẹ vẫn rất yêu thương cô, nhưng... Nếu sau này bọn họ không liều mạng cũng muốn sinh cho cô một em trai thì tốt rồi.
Nói đến trọng nam khinh nữ, Vân Miên có hơi hiểu hiểu.
Cô bé tiến đến bên tai Triệu Tiểu Lê, giảm âm lượng nhỏ giọng thầm nhỏ: "Hôm nay chị đến trường học, phát hiện bên trong lớp học tất cả đều là con trai, một cô gái cũng không có, thật kỳ quái! ”
Không biết có phải bị bầu không khí thì thầm mà Vân Miên vô tình tạo ra ảnh hưởng hay không, Triệu Tiểu Lê cũng hạ thấp giọng, trả lời: "Bởi vì bọn họ chỉ thích con trai, không thích con gái, cảm thấy tất cả các cô gái đều là món hàng phải bù thêm tiền, sau này lớn lên phải gả ra ngoài, không tính là người nhà mình. ”