Chương 49: Đêm Săn Người Sói Kinh Hoàng (Mười Năm)

Cận Mạch căn bản không muốn đề cập đến chuyện cũ.

Với anh mà nói, đây là lịch sử đen tối nhất và cũng là vết nhơ tội lỗi không bao giờ tẩy rửa được.

Nếu những việc này không phát sinh, anh cùng Hương Hương đã sớm kết hôn, nói không chừng con cái đã có thể tới nhà trẻ!

"Có một ngày tôi phát sốt, anh ôm tôi đi bệnh viện, tôi có thể cảm nhận được tim anh đập rất nhanh, anh lo lắng cho tôi, vì tôi mà khẩn trương. Bác sĩ cho rằng anh là bạn trai tôi, anh cũng chẳng phản bác, tôi liền biết.. liền biết, anh cũng yêu tôi.."

Mỗi một câu nói của Giang Dao, sắc mặt Cận Mạch lại càng thêm khó coi.

Anh có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo trên người Đường Hương Phụ, giống như một con dao nhỏ đâm vào người anh.

Cô sẽ không tha thứ cho anh.

Anh không có bất cứ một khắc nào, so với hiện tại càng rõ ràng hơn, cô thật sự sẽ không tha thứ cho anh.

Vì cái gì?

Vì cái gì Giang Dao lại xuất hiện?

Anh bỏ ra sáu năm theo đuổi Hương Hương lần nữa, vô cùng vất vả, Hương Hương đối với anh cũng có chút thả lỏng.

Vì cái gì lúc này, Giang Dao lại muốn ra làm loạn?

Cận Mạch đối với Giang Dao đã căm hận, đột nhiên lại tăng lên một bậc nữa.

"Tôi nói rồi, không có. Cận Mạch tôi chưa bao giờ yêu Giang Dao." Anh gằn từng chữ một, giống như một con dao, cứa vào ngực Giang Dao: "Lòng tôi, từ đầu đến cuối, đều chỉ có duy nhất Hương Hương."

"Anh yêu cô ta? Anh nói anh yêu cô ta? Còn tôi thì sao, tôi thì sao hả? Anh yêu cô ta, vì cái gì lại cho phép tôi câu dẫn anh, vì cái gì?"

Giang Dao trợn to mắt, những giọt nước nơi hốc mắt chợt lóe lên, muốn rơi muốn ẩn.

Không thể không nói, khuôn mặt quyến rũ của Giang Dao bày ra dáng vẻ đáng thương, so với bạch liên hoa bình thường lại càng thêm hấp dẫn người khác.

Cận Mạch ánh mắt chán ghét, cũng không nhịn được chớp mắt một cái vì dung nhan trước mắt.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Anh nhanh chóng lấy lại lý trí, quay mặt ra chỗ khác, lạnh lùng nói: "Cô chẳng qua chỉ là một cây hoa anh đào mà tôi bắt gặp ven đường, hoa nở đẹp, tôi dừng lại và nhìn nhiều hơn một chút thôi."

Nếu là một bông hoa ven đường, anh sẽ vĩnh viễn không dừng lại vì cô.

Giang Dao nghe hiểu.

Chấp niệm nhiều năm, dường như có khuynh hướng buông xuống.

Lại dường như, bị một cảm giác thù địch mới bao trùm.

"Anh đem tôi trở thành gia vị tình yêu cho các người, là gánh nặng giữa các người?" Cô ta khóc cười, cười khóc, điên cuồng như người điên: "Thế nào? Kiểm tra được cái gì rồi?"

Cận Mạch giống như bị tát một phát, hai mắt đều kinh ngạc.

Kiểm tra cái gì?

Anh chỉ biết, chờ sau khi anh thưởng thức xong hoa, Hương Hương của anh, đã không còn ở một chỗ chờ anh.

Trước lúc bị kéo vào phòng tối, Giang Dao lấy cánh tay quệt đi nước mắt, hướng tới Đường Hương Phụ nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.



"Đường tiến sĩ, trước kia tôi thật sự rất hâm mộ cô, thậm chí là ghen ghét cô vì cô có một người bạn trai yêu cô rất nhiều. Mà hiện tại, tôi đột nhiên cảm thấy cô thật đáng thương. Anh ta có nhiều thời gian tới ngắm hoa như vậy, lại không có nhiều thời gian để nhìn lấy một người ở sau lưng anh ta âm thầm rơi nước mắt."

Cánh cửa phòng tối khép lại, cũng cắt đứt tầm mắt của mọi người ở ngoài với thần sắc khác nhau.

Giang Dao ngã ngồi trên mặt đất, nhìn phía trước, là một mảnh bóng tối vô tận.

Tối như vậy, tựa như có thể nuốt lấy lòng người, nếu ở lâu sẽ sinh ra cảm giác áp lực cực độ.

Giang Dao vẫn không nhúc nhích.

Thật lâu sau, đột nhiên hai tay che mặt lại, thất thanh khóc rống lên.

Cô chỉ muốn có một tình yêu thật ấm áp thôi mà.

Vì cái gì, chỉ với một chút yêu cầu nho nhỏ này, ông trời cũng không cho cô?

Giang Dao sống trong một gia đình thiếu thốn tình yêu nghiêm trọng.

Lúc năm tuổi, bố mang theo nhân tình lấy hết của cải trong nhà bỏ trốn, mẹ mang theo cô nhanh chóng tái hôn cùng người khác.

Chỉ tiếc rằng, mắt nhìn đàn ông của mẹ không được tốt, mỗi một lần đều rơi vào cảnh đầy mình thương tích mà ngã xuống, kéo thân thể mỏi mệt, lại lần nữa mang theo con gái tái giá, liên tục lặp lại.

Từ nhỏ đến lớn, chính Giang Dao cũng chẳng nhớ rõ rốt cuộc mình đã trải qua bao nhiêu gia đình, gọi bao nhiêu chú xa lạ bằng "Ba ba".

Giang Dao dai dẳng ăn nhờ ở đậu, vô cùng có thiên phú trong việc nhìn mặt đoán ý, cũng rất nhanh học được thủ đoạn quyến rũ nam nhân của mẹ.

Dựa theo cách nói của mẹ, đó là bởi vì hai người quá nghèo.

Một nữ nhân trẻ tuổi ốm yếu, mang theo một đứa con gái, theo sau còn có đám trẻ con nợ của cha, hẳn là phải sống sót như thế nào?

Ngoại trừ việc tìm kiếm một vé cơm bên ngoài, mẹ càng nghĩ không ra phải giải quyết thế nào cho hợp.

"Dao Dao yên tâm, lần này là lần cuối chúng ta chuyển nhà, rất nhanh chúng ta sẽ yên ổn thôi."

Mỗi một lần như vậy, mẹ đều nói như thế với cô.

Nhưng không được bao lâu, mẹ lại sẽ bị tình nhân của ba ba mới đuổi ra khỏi nhà.

Tuổi bà lớn, năng lực cạnh tranh thị trường giảm đi, sức hấp dẫn đối với đàn ông cũng không như trước kia. Dù cho bà nhiều lần tha thứ cho người chồng mới đi đánh bạc, nhưng chồng mới vẫn thường thích mấy tiểu hồ ly tuổi trẻ nhiệt tình bên ngoài.

"Không sao, không sao hết, mẹ sẽ lại đi tìm cho con một ba ba mới."

Trong con hẻm nhỏ, một nữ nhân xinh đẹp từng qua vô số đời chồng, lại phi thường khıêυ khí©h hận thù.

Làm cô con gái xinh đẹp, Giang Dao cũng đã phải chịu sự chú ý quá nhiều từ hàng xóm.

"Nhìn kìa, đó là con gái của hồ ly."

"Lớn lên giống như mẹ nó vậy."

"Tuổi nhỏ như vậy đã biết vặn eo, lớn lên về sau sẽ thế nào đây?"

Giang Dao không thích bị người khác châm chọc sau lưng.

Cô rất ghét việc mẹ luôn tái giá.

Cô càng hận mẹ vì đã để mình lớn lên trong tiếng xấu.



Cái hận của cô, kết thúc ở năm nhất đại học.

Cô còn nhớ rõ ngày hôm đó là mùa đông, hạt tuyết nhỏ bay khắp trời, cô mang một đôi ủng xám trên đường đến lớp, đột nhiên nhận được điện thoại của hàng xóm.

"Dao Dao, con mau về nhà một chuyến, mẹ con sắp bị ba mới của con đánh chết rồi kìa!"

Nửa giờ tiếp theo, cô nhận được vô số cuộc gọi cùng tin nhắn.

Nội dung chỉ có một -- mẹ đã chết.

Mẹ cô, mắt chọn đàn ông rất kém, càng ngày càng kém, cuối cùng lấy một nam nhân bạo lực gia đình, cũng bởi vậy mà mất mạng.

Giang Dao có hơn nửa ngày đầu óc trống rỗng, quên mất chính mình nên bày ra biểu tình gì.

Khổ sở sao?

Cũng có đi.

Nhiều hơn nữa là chết lặng.

Hoặc là.. Là trốn tránh không muốn tiếp nhận sự thật.

Cô nghĩ, mắt nhìn của mình nhất định sẽ tốt hơn so với mẹ, cô muốn tìm một người đàn ông thật tốt, xây dựng một gia đình ấm áp, không còn cuộc sống thăng trầm như vậy.

Cô nhất định không thể dẫm lên vết xe đổ của mẹ.

Cô ngẫm lại, cô muốn một gia đình thế nào?

Giang Dao suy nghĩ thật lâu, tưởng tượng không ra một gia đình bình thường là như thế nào.

Cô từng nghe bác gái hàng xóm nói rằng, gia đình ban đầu thế nào thì sẽ thành bóng ma sẽ theo cả đời, mẹ của cô như thế nào, cô nhất định cũng sẽ như vậy.

Không, cô sẽ không đáng buồn giống mẹ!

Giang Dao chậm rãi ngồi xổm trên nền tuyết, nước mắt nóng hổi từng hạt từng hạt rơi xuống, thật mạnh rớt trên mặt đất, nhanh chóng tạo ra từng cái hố tuyết nhỏ nhoi.

Không, không muốn!

Mẹ sao lại có thể bỏ cô lại?

Cô thật sự rất hận mẹ.

Nhưng, cô cũng rất yêu mẹ.

Cô biết, mẹ làm hết thảy những điều này, đều là vì cô.

Cô một bên thống hận những gì mẹ đã làm, một bên lại đau lòng vì tham vọng của mẹ

Tại sao mẹ con cô lại trở nên như thế này?

Bởi vì thiếu tiền.

Cô nhất định phải lớn lên thật nhanh, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để mẹ không cần phải vất vả như vậy nữa.

Editor: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu