Chương 48: Đêm Săn Người Sói Kinh Hoàng (Mười Bốn)

Phòng phát sóng trực tiếp.

Quản trị viên đưa ra một tin tức mới: "Đối với người chơi đã bị loại trừ Mã Hồng Quang, bạn có nghĩ rằng anh ta nên bị trừng phạt không?"

Từng làn mưa đạn bắn lên, nháy mắt phủ kín toàn bộ màn hình phòng phát sóng trực tiếp.

"Vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói, nên phạt!"

"Đạo sư của cậu ta đối xử với cậu ta tốt như vậy, đi theo đạo sư có thể phấn đấu trong ít nhất mười năm! Bao nhiêu người muốn đều không có được loại phước lành này, một tay bài tốt bị đánh đến nhừ nát, thật sự chỉ có thể trách bản thân cậu ta tự tìm đường chết."

*Đạo sư: Là người dạy đạo, truyền đạo. Chân sư là bậc đạo sư chân chánh, dạy đạo và đời, truyền đạo với những phát kiến mới có lợi ích cho cuộc sống nhân sinh.

"Thế mà lại dám bôi nhọ mặt mũi của chính đạo sư mình, cậu ta cho rằng lên mạng gõ mấy chữ là không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?"

"Thứ làm cho tôi ghê tởm nhất chính là, rõ ràng đạo sư đã bỏ qua chuyện cũ cho cậu ta, cậu ta thế mà lấy oán báo ân, đem đạo sư đập chết, lòng dạ quá máu lạnh!"

"Tên mập chết tiệt, đã không quản được miệng mình, lại còn không quản được tay mình, phi!"

"Không phải cậu ta thích ăn sao? Cho cậu ta ăn đến chết luôn cũng được."

Trong phòng tối.

Mã Hồng Quang còn đang ở trong bóng tối gặm "thịt khô" không rõ nguồn gốc.

Thịt khô quá cứng, những mảnh thịt trộn lẫn với xương chưa được loại bỏ sạch sẽ, cậu ta bị cơn đói khát trong bụng khống chế, ăn tươi nuốt sống dùng răng xé rách thịt.

Thình lình, hàm răng đập vào xương cốt, từ lợi truyền đến một tiếng vang nhỏ, có hơi lỏng lẻo.

Cậu ta dường như không biết, tiếp tục gặm lấy tất cả những đồ vật xung quanh có thể gặm.

Sau khi thưởng thức xong miếng khối "thịt khô" lớn, tay cậu ta sờ soạng đến một bộ xương khô, ý thức nhận ra rằng có gì đó không đúng.

Nhưng mà, cậu ta đã không thể tự kiểm soát bản thân.

Nếu cậu ta là một kẻ háu ăn có thể nuốt chửng mọi thứ, thì thật tốt biết mấy?

Cậu ta sẽ có thể ăn hết tất cả tội nghiệt trên thế gian, bất công cùng xấu xa!

Từng chiếc răng từ lợi rơi ra, để lại vết máu trên khung xương, trượt xuống trên mặt đất.

" Đinh! "

Mã Hồng Quang cái gì cũng không nghe thấy.

Trong đầu cậu ta chỉ có một chữ--ăn.

Ăn đến cuối cùng, bàn và ghế trong phòng đều đã bị cậu ta gặm nhấm, tường da cũng bị cậu ta gặm mất một nửa, cậu ta cũng không còn nhiều đồ vật có thể ăn.

Cậu ta cúi đầu, vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình.

Nơi này.. Tất cả đều là đồ vật cậu ta vừa mới nuốt vào!

Nhưng..

Thật đói mà.

Ăn nhiều như vậy, cậu ta vẫn luôn cảm thấy rất đói, làm sao bây giờ?



Móng tay bẩn thỉu không ngần ngại vuốt trên cái bụng căng bóng, như một kỳ tích, trên bụng vậy mà xuất hiện một vết nứt.

Giống như sinh mổ, từ trong lục phủ ngũ tạng cậu ta moi ra dạ dày của mình, lấy ra những cặn bã còn chưa kịp tiêu hóa, lại lần nữa đưa vào miệng!

Cậu ta vậy mà lại tự ăn chính mình!

" Ăn uống quá độ, giới chi tại tu, đói khát trừng phạt. "

* * *

Đại sảnh lâu đài cổ.

" Mã Hồng Quang không để lại lời trăng trối sao? "

Đường Hương Phụ nghiêng tai nghe xong hồi lâu, cái gì cũng không nghe được, lầm bầm lầu bầu.

Trương Hạo giải thích nói:" Người chết vào ban đêm, sẽ không có thời gian trăng trối, ngoại trừ đêm đầu tiên. "

" Cảnh sát trưởng tiền nhiệm bị xé bỏ huy hiệu cảnh sát. "Tô Chấp Vũ đẩy gọng kính trên sống mũi:" Màn này, thân phận cảnh sát trưởng sẽ để trống. "

Chỉ có thể chờ đến ngày mai lại tiến hành tranh cử.

" Được, phía dưới chúng ta lại bắt được.. "Ngôn La vỗ tay một cái, thấy tầm mắt của mọi người đều nhìn lại đây, cô hơi mỉm cười, trên má mượt mà lộ ra nụ cười ngây thơ khả ái:" Một người chết trà trộn khác "

" Một người chết trà trộn khác? "

Đám người xôn xao.

Đúng rồi, mới vừa nãy khi Ngôn La thám thính, có nhắc tới người chết trở về tối hôm qua bao gồm hai người trong đó có cảnh sát trưởng.

Cảnh sát trưởng đã bị loại trừ, vậy người chết trà trộn còn lại, sẽ là ai?

" Chúng ta hãy trở lại giai đoạn PK bình phiếu vào mười phút trước. Lúc ấy, Mã Hồng Quang đạt được số phiếu là Tiết Linh Quân 1 phiếu, Trương Hạo 1 phiếu, Tô Chấp Vũ 1 phiếu, Đường Hương Phụ 1 phiếu, Cận Mạch 1 phiếu. Tổng cộng cuối cùng: 5 phiếu. Tình hình bầu phiếu và số phiếu tổng cộng, vừa vặn đủ. "

Trương Hạo không khỏi hỏi:" Đủ như thế nào cơ? "

" Đủ, đã nói lên rằng.. Trong số 5 người bầu phiếu đợt thứ hai, không có người chết. "

" Lúc ấy, trong trò chơi chúng ta có tổng cộng tám người, ngoại trừ năm người bầu phiếu bên ngoài, còn lại ba người tham gia PK hòa phiếu. "

" Tôi, Mã Hồng Quang, còn có.. "

Ngôn La vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Giang Dao, thâm sâu mỉm cười.

Đường Hương Phụ phản ứng lại đầu tiên.

" Trong vòng bỏ phiếu đầu tiên, trong số 5 phiếu bầu cho Đường Ngôn La, có ba phiếu không có giá trị, trừ đi 2 phiếu của cảnh sát trưởng Mã Hồng Quang, còn lại 1 phiếu không có giá trị. "

Cận Mạch:" Lúc ấy người bỏ phiếu là.. "

Tiết Linh Quân:" Mã Hồng Quang, Đường Hương Phụ, Giang Dao, Cận Mạch. "

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang Dao, nháy mắt sắc bén như đao!

Hai lần đầu suy xét ra từ danh sách người chết, đều có tên Giang Dao!



" Giang Dao, cô tối hôm qua, đã chết. "

Giang Dao sắc mặt nháy mắt đã trắng bệch, má hồng dày đặc của cô ta cũng không che được sự nhục nhã của bản thân.

" Không, không phải, các người nghĩ sai rồi, nhất định là nghĩ sai rồi! "Cô ta vội vàng giải thích, lại nhìn đến người máy chấp hành mệnh lệnh đang đi về hướng mình, một trái một phải giữ chặt cánh tay của mình, cả người đều trợn tròn mắt.

Làm sao lại?

Cô mới vừa vặn vào cuộc, cái gì cũng chưa chơi, như thế nào liền đã chết?

Người máy không cho cô ta cơ hội lắm miệng, kéo cô ta hướng vào phòng tối.

Giang Dao giãy giụa, xoay đầu lại, tầm mắt nóng bỏng dừng lại trên người Cận Mạch.

Cận Mạch đang dùng một loại ánh mắt tự cho là mờ mịt nhìn lén Đường Hương Phụ, nhận thấy được tầm mắt Giang Dao, tròng mắt anh chuyển động, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc.

" Cận Mạch, Cận Mạch! "

Giang Dao khóc đến nhòe mascara, lông mi giả màu đen cùng phấn mắt màu đỏ trộn lẫn vào nhau, trượt xuống má dọc theo hàng nước mắt, đem những giọt nước mắt nhuộm thành màu sắc sặc sỡ buồn cười.

" Cận Mạch, tôi chỉ hỏi anh, chỉ hỏi anh một vấn đề thôi, anh có.. "Biểu tình cô bi thương:" Có bao giờ thích tôi hay không? Dù chỉ là một ít? "

Mọi người đều sửng sốt.

Tình huống gì đây?

Như thế nào mà một trò chơi trinh thám lại biến thành chuyện tình tay ba cẩu huyết?

Cận Mạch cau mày, nhìn qua vô cùng không kiên nhẫn.

Giang Dao duỗi dài chân, ôm lấy cột trụ phòng khách, nhất quyết không chịu đi, cố chấp mà muốn chờ đợi câu trả lời của anh.

" Anh nói cho tôi sự thật có được không? Nhìn xem tôi sắp chết rồi nè. "Giang Dao buồn bã cười.

Cô khác với những người ở đây.

Trước khi bước vào đây, cô đã biết, đây là một nơi có đến mà không có về!

Cô cũng chuẩn bị sẵn sàng để buông tay trần thế.

Chỉ là, không nghĩ tới, sẽ nhanh như vậy..

Cô còn có thật nhiều lời chưa nói với anh ta, còn có thật nhiều thật nhiều chuyện, chưa kịp làm.

Những người không rõ chân tướng chỉ cảm thấy cô ta kỳ lạ, còn không phải trò chơi này chỉ là pass loại trừ thôi sao, làm gì đến nỗi giống như sinh ly tử biệt?

Cận Mạch nhịn xuống nghiêng mắt nhìn về Đường Hương Phụ ngồi bên phải xúc động, lạnh lùng mà quyết liệt nói:" Không. "

" Không có khả năng! Tôi rõ ràng cảm giác được anh yêu tôi! Anh đối với Đường Hương Phụ căn bản không phải yêu, anh chỉ là theo thói quen đối với cô ấy trách nhiệm cùng chăm sóc, anh đối với tôi, mới là tình yêu thật lòng! "

Giang Dao không giống như xưa ngả ngớn phóng túng, cuồng loạn mà gào lên.

" Cận Mạch, anh dám đặt tay lên ngực mình thề rằng, buổi tối hôm đó anh có thật sự say đến bất tỉnh nhân sự không? Anh rõ ràng là muốn tôi, giống như tôi muốn anh, cho nên, cho nên anh không đẩy tôi ra, không phải sao?"

Editor: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu