Chương 47: Đêm Săn Người Sói Kinh Hoàng (Mười Ba)

Sau lần đưa ra ý định tạm nghỉ học bị người nhà và thôn dân phản đối kịch liệt, tinh thần Mã Hồng Quang cực kỳ sa sút.

Đối diện với ánh mắt hâm mộ của mọi người, anh ta thấy khổ sở không nói nên lời.

Anh ta chỉ thể tìm cách giải tỏa bằng việc không ngừng ăn uống, như vậy mới ức chế được nội tâm thống khổ của chính mình.

Trong lòng anh ta có một ác ma, cứ liên tục nói với anh ta: Ăn đi, không sao đâu, ăn no sẽ không cần phải lo nghĩ nhiều nữa.

"Cạch!" Chai bia vừa được khui ra, anh ta ngẩng cổ uống hai ngụm lớn, nước bia theo khóe miệng chảy xuống.

Sau khi uống cạn, chai bia bị quăng bể nát, ánh mắt anh ta dại ra, lục lọi hết tất cả mọi thứ có thể ăn được trong ký túc xá.

Khoai tây chiên, que cay, điểm tâm, bánh tart trứng, cookie, mứt trái cây, chocolate..

Cầm lên những món đồ này, anh ta nhồi hết vào bụng.

Không đủ, còn chưa đủ!

Tầm mắt Mã Hồng Quang dừng lại ở sọt rác, chỗ đó còn một ít sủi cảo tối hôm qua bạn cùng phòng của anh ta ăn thừa.

Mùi hương kia thật khiến người ta thèm thuồng, giống như có ác ma vẫy tay với anh ta, mê hoặc anh ta đi đến lấy nó ra, tùy tiện nhét vào miệng.

Thế là một thời gian dài sau, anh ta phải túc trực ở trong bệnh viện.

Rối loạn tiêu hóa, súc ruột, ăn uống quá độ, rồi lại rối loạn tiêu hóa, súc ruột.

Vòng luẩn quẩn cứ tuần hoàn như thế.

Giáo sư liên tục nửa tháng gọi điện thoại đến chất vấn về chuyện anh ta không hoàn thành nhiệm vụ nhưng ký túc xá báo là không liên lạc được. Vì vậy liền tự mình chạy đến bệnh viện, muốn kiểm chứng xem tên học trò cưng của mình có phải là đang nói dối hay không.

Tuy nhiên khi vừa đến cửa phòng bệnh, ngửi được mùi tanh tưởi do nôn mửa tỏa ra, rốt cuộc sắc mặt đại biến, quay đầu đi ngay.

Sau đó, bẵng đi một thời gian, giáo sư không còn liên lạc với anh ta nữa.

Mã Hồng Quang lần này "Khởi nghĩa" lấy được thắng lợi.

Dần dà, anh ta càng ngày càng không cách nào tự khống chế.

Một khi không muốn đối mặt với vấn đề, anh ta liền dùng cách ăn uống quá độ để trốn tránh.

Cứ thế, Mã Hồng Quang mắc phải chứng nghiện ăn.

Bụng rõ ràng đã no rồi, nhưng đại não của anh ta vẫn truyền đạt tư tưởng vĩnh viễn chỉ có một từ -- đói.

Đói, đói quá đi mất!

Trong lòng cảm thấy thiếu thì sẽ cấp bách tìm một thứ gì đó để bổ khuyết ngay.

Thân thể anh ta giống như một quả kinh khí cầu, nhanh chóng phồng ra, bụng tụ mỡ giống như có thai sáu tháng, đôi mắt nhanh chóng bị mỡ che lấp, chỉ còn lại hai đường ti hí.

Các bạn học bàn tán về anh ta, không còn gọi anh ta là "Học trò cưng của giáo sư" nữa, mà kêu là "Tên mập chết tiệt".

So với việc tinh thần bị hành hạ, Mã Hồng Quang thà rằng nguyện ý để cho thân thể chịu thống khổ.



Anh ta giống như bị hàng ngàn con Thao Thiết bao quanh, không ngừng dụ dỗ anh ta hướng tới địa ngục ngày một gần.

Anh ta vô lực phản kháng, chỉ có thể quỳ xuống đất nhận thua.

Mã Hồng Quang từng nghĩ sẽ thoát ra.

Nhưng anh ta không cách nào chiến thắng được ham muốn của bản thân, không thể nào ngừng ăn được.

Tình huống như vậy, cứ tiếp diễn cho đến khi học kì của năm ba kết thúc.

Bởi vì anh ta nửa năm qua vô cùng không nghe lời, giáo sư chèn ép không cho anh ta tốt nghiệp, nói là lùi lại nửa năm.

Mã Hồng Quang thật sự hiểu quá rõ gã giáo sư này.

Ngoài miệng nói chỉ lùi lại nửa năm, nhưng kỳ thực thì sao? Chắc chắn nửa năm rồi sẽ lại nửa năm.

Chỉ cần bản thân bị gã giáo viên lịch sử nổi danh này ẩn ý phán một câu, anh ta vĩnh viễn không thể nào tốt nghiệp được.

Thế giới của Mã Hồng Quang đều sụp đổ.

Anh ta cố gắng nhẫn nhục ba năm, cũng chỉ là muốn lấy được học vị thạc sĩ, chẳng lẽ bởi vì tên giáo viên ma quỷ này mà tan tành hết sao?

Mã Hồng Quang lần đầu tiên trong đời, lấy hết can đảm để phản kháng.

Anh ta ghi âm lại cuộc đối thoại mà gã giáo sư uy hϊếp sẽ không cho phép anh ta tốt nghiệp, gửi cho sở giáo dục tiến hành khiếu nại.

Sở giáo dục kéo dài một vòng mới cho ra hồi đáp.

"Cứ tập trung sửa lại luận văn tốt nghiệp thật tốt đi, có vấn đề gì thì cùng với giáo viên bàn bạc cho đàng hoàng."

Chỉ một câu nói này đã đem nguyên nhân anh ta không thể tốt nghiệp đổ lại hết trên đầu anh ta.

Mắt thấy ngày tốt nghiệp càng ngày càng gần, Mã Hồng Quang bắt đầu nôn nóng.

Tên giáo viên hướng dẫn cho anh ta là một giáo sư có tiếng tăm, thanh danh cực lớn, quan hệ cũng rộng rãi.

Mà anh ta thì sao?

Chỉ là một người nghèo đói bò ra từ khe suối.

Hết thảy những thứ mà anh ta có được, đều là do gã giáo sư đó bố thí cho.

Bao gồm cả vinh và nhục.

Cuối cùng, Mã Hồng Quang thậm chí không màng tới danh dự, đem tin nhắn gã giáo sư quấy rối mình, ghi âm cuộc đối thoại và hồ sơ chuẩn bệnh do ra máu hậu môn, phải nằm viện điều trị. Dùng áp lực dư luận bức ép sở giáo dục phải lựa chọn, một là thay đổi giáo viên, hoặc là cấp bằng tốt nghiệp và học vị cho anh ta.

Nhưng mà, phản ứng đổi lại, đã làm anh ta một lần nữa chết tâm.

"Ghi âm vừa nghe đã biết chỉnh sửa. Đương sự chính là giáo sư nổi danh trong nước, có tiền có quyền lại có địa vị, muốn dạng người gì mà không chiếm được, việc gì phải đi quan hệ với một tên mập chết tiệt?"

"Mẹ nó, thật quá khôi hài, uổng công giáo sư một tay đề bạt tên tiểu tử nghèo này, thế mà anh ta lại dám ăn cháo đá bát, đúng là nuôi ong tay áo."

"Có tin nóng mới nhất đây! Có bệnh viện xác minh rằng, Mã Hồng Quang do học hành quá áp lực, tinh thần có vấn đề, mắc phải chứng táo bón nghiêm trọng cùng với ăn uống quá độ."



"Thì ra là do bệnh tâm thần, hèn gì anh ta mới nói năng lung tung như thế, đã có bệnh thì tự bịa ra những chuyện kinh hãi thế tục này cũng là bình thường thôi."

"Giáo sư không thể nào mê đàn ông, ngài ấy thích phụ nữ cơ mà! Chồng của tôi là đồng nghiệp của con gái ngài ấy, ở một hội thảo nghiên cứu khóa học đã từng gặp qua hai vợ chồng giáo sư, hai người tình cảm rất ân ái, làm sao có thể ghê tởm giống như người này nói được!"

"Vợ của giáo sư đã công khai lên tiếng, nói sẽ để luật sư ra mặt giải quyết vụ bịa đặt này."

Không có người nào chịu chú ý đến những tổn thương mà anh ta gánh phải.

Đám anh hùng bàn phiếm trên mạng, không kiêng nể gì mà lấy thân phận, thân hình mập mạp, bệnh trầm cảm và cả chứng ăn uống quá độ của anh ta ra để làm trò cười trêu chọc.

Thậm chí có người vô lương tâm hơn, còn lấy ảnh chụp của anh ta làm hình biểu cảm, dán nhãn là "Bạch nhãn lang" để trào phúng.

Đúng lúc này, Mã Hồng Quang lại một lần nữa nhận được điện thoại của gã giáo sư.

"Tiểu Mã à, tỉnh táo lại đi. Cậu còn không rõ hay sao? Trên đời này, người nghèo không quyền không thế thì cũng không được phép lên tiếng nói bất luận cái gì đâu."

Mã Hồng Quang âm thanh khô khốc hỏi: "Ông không sợ tôi phanh phui chuyện ông hành hạ hậu môn của tôi đến nỗi phải nhập viện à?"

Gã giáo sư cười ha ha, "Cậu có thể thử một lần."

Dạ dày anh ta cuộn trào, mùi ôi chua đã dâng lên cuống họng nhưng anh ta cố gắng ngậm miệng không cho chúng đi ra, cam lòng chịu đựng mùi hôi formalin bao phủ.

Mã Hồng Quang cuối cùng vẫn là chịu thua.

Anh ta lê đôi chân béo nặng nề, tới quỳ trước cửa ký túc xá dành cho giáo viên, một tiếng lại một tiếng, lặp đi lặp lại nói: "Thầy ơi, em sai rồi, em biết sai rồi, xin thầy hãy tha thứ cho em."

Bốn phía tụ tập không ít tầm mắt của những giáo viên thích hóng chuyện.

Gã giáo sư chờ cho đến khi nội tâm cảm thấy thỏa mãn, mới mở cửa, giả vờ đau lòng mà nâng anh ta dậy: "Tiểu Mã à, em đang làm gì vậy? Thầy không có trách em, em có thể từ lầm đường lạc lối mà biết quay đầu, thầy rất là vui mừng."

Nhóm quần chúng vây xem sôi nổi cảm khái, học sinh vô tình vô nghĩa lòng lang dạ sói, vậy mà giáo sư còn tận tụy không so đo hiềm khích trước đây.

Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt của gã giáo sư lập tức thay đổi.

Ông ta sờ lên bên hông thịt mỡ của Mã Hồng Quang, chế nhạo nói: "Quả nhiên béo vẫn có điểm tốt. Em trước kia quá gầy, thật cộm tay."

".. Chỉ cần thầy thích là tốt rồi." Mã Hồng Quang buộc chặt nắm tay, sụp mi mắt.

Gã giáo sư bởi vì cảm giác mới mẽ mà càng trở nên hưng phấn, vỗ vỗ mông anh ta, ra lệnh: "Bò tới đây, cho thầy cưỡi con ngựa béo tốt này nào."

Mã Hồng Quang nghe lời mà lê thân thể qua.

Chờ đến khi ông ta tận hứng, ghé vào trên lưng anh ta không ngừng thở hổn hển, anh ta đột nhiên rút lấy một con dao cũ kỹ để trên bàn, trở người ôm lấy đầu gã giáo sư, nặng nề đâm xuống ngay sau ót một cái.

Máu tươi chảy ra, nhanh chóng thấm ướt chiếc áo thun của anh ta.

Anh ta gắt gao kiềm lại tên giáo sư vẫn còn đang hấp hối giãy giụa, trên mặt lộ ra nụ cười gần như điên cuồng.

"Thầy à, thầy nhìn đi, tuy rằng người nghèo không quyền không thế thì không được phép lên tiếng nói bất luận cái gì, thế nhưng họ vẫn còn có quyền phản kháng mà."

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh