Đôi con ngươi tối tăm thâm trầm của Sở Tiêu Ninh nhìn chằm chằm Hạ Linh Nhi. Nàng ta trong một khắc có cảm giác sởn tóc gáy, nhưng chỉ là trong một vài tích tác lại không còn cảm giác đó nữa.
Sở Tiêu Ninh ngữ khí vẫn là lạnh nhạt, bên trong Hạ Linh Nhi lại không nghe ra chút ít cảm xúc.
"Ngươi nên nhớ vị trí của mình ở đâu. Những thứ ta đem lại cho ngươi cũng có thể ngay lập tức dễ dàng thu hồi".
Hạ Linh Nhi có chút không phục, nói như hắn ban đại ân cho nàng vậy. Rõ ràng là giao dịch công bằng. Hắn không sợ nàng phản bội đem bí mật của hắn công bố ra ngoài sao?
Như đoán được suy nghĩ của Hạ Linh Nhi. Sở Tiêu Ninh chỉ khẽ cười lạnh, nói ra một câu khiến cả cơ thể nàng trở lên lạnh lẽo.
"Nếu ngươi nghĩ đến chuyện phản bội ta... "
Dừng lại một chút mới nói tiếp.
"E là cái mạng nhỏ của ngươi cũng không quan trọng đến thế!".
Hạ Linh Nhi cắn môi, bàn tay nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh.
Sở Tiêu Ninh đứng nơi ánh mặt trời chiếu vào. Ánh nắng mạ lên con người ưu nhã, quý khí kia thật sự có vài phần thần thánh, không thể xâm phạm. Nhưng trong mắt Hạ Linh Nhi hắn lại như ác ma, lại như quái thú ẩn lấp sau lớp vỏ đạo mạo.
Trước đây nàng đúng thật mắt mù mới rung động trước con người lạnh nhạt, máu lạnh này.
Sinh ra ở hoàng gia quả thật không có ai là đơn giản!
...
Hạ Linh Nhi gian nan bước ra khỏi căn phòng khiến nàng hít thở không thông. Lại lập tức đối mặt với Thập Nhất- một ám vệ bên cạnh Thành vương.
Nàng được biết Thành vương lập ra một tổ chức ám vệ, chuyên dùng làm những nhiệm vụ bí ẩn. Vài lần nàng thấy được Thập Nhất xuất hiện bên người hắn ta. Nhưng bình thường sẽ không bao giờ gặp nàng ta ở đây.
Hạ Linh Nhi đột nhiên ngẩn người. Khuôn mặt dần dần hiện lên vẻ tức giận. Tên khốn nạn dám phái người giám thị đại mỹ nhân.
Nữ ám vệ xuất hiện ở đây thời điểm này còn có cái gì không rõ. Nàng còn không thuộc làu làu cái kịch bản của vương gia bá đạo. Nói là bảo vệ còn không phải là biếи ŧɦái theo dõi tiểu cô nương nhà người ta.
Hạ Linh Nhi ôm ngực uất ức, thật không hiểu sao trước đây nàng cảm thấy hắn có mị lực. Bây giờ thì tốt rồi, leo lên thuyền giặc không xuống được.
...
Tạ Cẩm Tinh ở lại Tạ phủ đủ lâu, nên là lúc trở về doanh trại. Trước khi đi hắn đến gặp An Kiều một lần.
Thiếu nữ An Tĩnh ngồi trên ghế. Như lần đầu hắn gặp nàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn chạm đến mảnh mềm mại nhất trong lòng hắn. Mái tóc đen mượt xõa tung trên đôi vai mảnh mai. Lần gió nhẹ thổi qua cuốn đi một vài lọn tóc, lại như cuốn đi mùi hương thơm ngọt của nàng vào chóp mũi hắn.
"Biểu muội"
Sở Tiêu Ninh không biết ngữ điệu hiện tại của mình có bao nhiêu ôn nhu, như là muốn dành hết thẩy dịu dàng cho người con gái trước mặt.
An Kiều quay đầu nhìn sang, không keo kiệt mà tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ. Trong khoảnh khắc như bách hoa nở rộ, đẹp không gì sánh kịp.
Tạ Tiêu Ninh bước đến trước mặt nàng. An Kiều cũng đứng lên, như bao lần mà quy củ hành lễ.
Hắn đưa tay đỡ nàng dậy.
"Trước đây ta đã nói muội gặp ta không cần phải khách khí như vậy. Làm đến chúng ta giống như có bao nhiêu mới lạ".
An Kiều không phản bác, cũng là rút kinh nghiệm từ lần trước. Thuận theo mà trả lời.
"Lần sau muội rút kinh nghiệm, huynh đừng giận".
Tạ Cẩm Ninh đối với nàng lại không cường nghạnh được 2 giây. Thấy nàng như vậy lập tức mềm lòng. Hắn từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo đưa đến trước mặt An Kiều.
"Cao dưỡng da tay này ta đặc biệt tìm đại sư chế tác. Nếu muội không thích loại này, ta có thể để hắn làm ra một cái khác".
An Kiều nhận lấy lọ cao. Vội vàng xua tay cho biết thái độ.
" Không cần đâu biểu ca, ta cảm thấy cái này rất tốt ".
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tạ Cẩm Tinh đều tặng nàng một thứ gì đó. Lúc là trang sức, y phục, khi lại là mỹ phẩm, đồ trang điểm,... Mà còn là thủ công định chế, nàng hơi không thích nhăn mày một cái hắn đã lập tức bảo người ta làm lại.
Như này cũng hơi quá rồi đi! Nàng trì độn cũng dần dần nhận ra điều gì đó.