Chương 42

Cuộc sống mạt thế cứ như vậy từng ngày trôi qua, được bọn họ che chở và bảo vệ khiến cô gái cảm thấy cảnh tượng mà mình nhìn thấy trước đây như là một giấc mộng.

Trước mạt thế, khuôn mặt của cô có thể dễ dàng khiến cho mọi người điên cuồng mà luân hãm trong đạo đức, sau mạt thế, người có thực lực lại càng ham mê vẻ đẹp của cô hơn.

Chỉ có điều, tất cả những người cố gắng tiếp cận cô với ý đồ không tốt đều bị ba nam sinh đuổi đi.

Thực lực dị năng của ba người bọn họ càng ngày càng mạnh, thường xuyên làm nhiệm vụ nên trong căn cứ cũng có không ít người ủng hộ, âm thầm tích lũy một lực lượng không nhỏ.

Đại đa số mọi người trong căn cứ đều biết, có một thiếu nữ dung mạo tuyệt lệ bị giấu ở trong biệt thự kia, cũng là điểm mấu chốt của ba vị cường giả tối cao trong căn cứ.

Thực lực của ba nam sinh kia quá mạnh, cho nên không ai dám đưa ra nhiều ý kiến với bọn họ. Trong căn cứ cũng có người bàn tán khi ngồi uống trà nói chuyện phiếm với nhau, nhưng cũng bị bọn họ trấn áp không nương tay.

Trong phòng khách của biệt thự.

Cô gái vô lực đẩy người đàn ông đang nằm đè lên trên người mình, Tề Duyên như một con chó nhỏ nhẹ nhàng liếʍ lên cổ cô. Hai má cô ửng đỏ, trong mắt mê ly, giữa hai hàng lông mày phát ra mị lực mê người.

"Tề Duyên, anh nhẹ một chút, lát nữa Viên Viên và Duyệt Duyệt muốn tới tìm em, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút..." Giọng cô gái ngọt ngào, nũng nịu nói.

Hôm qua cô vừa hẹn hai người bạn có quan hệ tương đối tốt đến biệt thự, nếu trên cổ cô toàn dấu vết ái muội, bị hai người kia nhìn thấy thì xấu hổ đến chết mất.

"Kiều Kiều ngoan, để cho anh hôn, để anh hôn một cái là được rồi." Tề Duyên vùi toàn bộ mặt vào cổ cô gái, hôn lên làn da có mùi thơm và mềm mại, nhẹ giọng dỗ dành.

Mấy ngày nay hắn hay rời khỏi căn cứ làm nhiệm vụ, đã suốt một tuần không chạm qua Kiều Kiều của mình. Du͙© vọиɠ và nỗi nhớ nhung chồng chất trong lòng, vừa về đến nhà đã nhìn thấy cô gái yêu quý, cỏ dại không ngừng sinh trưởng phát triển, muốn nhanh chóng đè cô xuống mà làm những chuyện không thích hợp cho trẻ con nhìn.

Anh cầm hai tay cô gái, đôi môi lạnh lùng không ngừng lưu luyến hôi lên trên khắp da thịt trắng như tuyết của cô. Làm sao người đàn ông này có thể chỉ hôn vài cái đã thỏa mãn được.

Mùi thơm trên người cô làm cho hơi thở của hắn càng thêm nặng nề, mắt tối sầm lại, hắn ôm lấy thân thể cô đang nằm trên sô pha rồi đi lên lầu, bước chân hơi vội vàng…

Cuộc hẹn với bạn bè của cô ngày hôm đó đã bị hủy.

Cô gái nhìn vào gương, trong mắt lóe lên ánh xuân, trên cổ toàn là vết đỏ, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mím lại.

Phía sau có hơi nóng truyền đến, cô gái được một hơi thở nam tính nồng đậm ôm vào ngực, giọng nói khàn khàn của người kia vang lên bên tai cô: "Kiều Kiều, đứng lên được không?"

Hơi thở ấm áp bên tai khiến thân thể mềm mại của cô gái khẽ run rẩy, nhưng vẫn mím môi như trước, không lên tiếng.

Tề Duyên yêu thương hôn lên tai cô, thấy bảo bối nhà mình vẫn ngoan ngoãn lễ độ không đáp lại mình, trong lòng cũng biết cô đang tức giận.

Lúc xuống giường, người đàn ông đã được thỏa mãn, dáng vẻ hung ác của sói đói lại được ngụy trang thành một con sói vô hại, đầu dùng sức cọ vào cổ cô gái, cầu xin cô gái tha thứ: "Kiều Kiều, xin lỗi, là anh quá lỗ mãng rồi."

Bộ dáng này, hoàn toàn không còn nhẹ nhàng như ngày xưa.

"Thật sự vì quá nhiều ngày không gặp Kiều Kiều, thật sự nhớ nhung em." Người đàn ông thì thầm vào tai cô gái: "Sau này, lúc Kiều Kiều cho phép anh mới chạm vào…" Giọng điệu ấm áp nỉ non bên tai khiến hai má cô gái càng đỏ ửng.

Thấy người đàn ông phía sau còn muốn nói những lời khiến trái tim cô loạn nhịp, cô gái không để ý rằng mình đang còn tức giận, vội vàng xoay người lại, dùng bàn tay mềm mại chặn lại đôi môi mỏng của hắn.

Tề Duyên mỉm cười, nâng tay cô lên hôn một cái, sau đó ôm cô càng chặt hơn.

"Có phải ở biệt thự nhiều nên nhàm chán rồi không? Lát nữa Kiều Kiều có muốn ra ngoài đi dạo vài vòng không?"

Xung quanh biệt thự có tinh thần lực của Lục Phong vờn quanh, vẫn rất an toàn.

Nhưng cho dù an toàn, Tề Duyên cũng tuyệt đối không để cô gái ở nhà một mình, càng không để cô ra khỏi biệt thự một mình. Tuy rằng căn cứ thủ đô có độ trị an tốt hơn các căn cứ khác, nhưng bị vây trong mạt thế, cho dù quản lý tốt cũng không an toàn hơn trước mạt thế.

Khuôn mặt cô quá xinh đẹp, trong căn cứ có không ít người xấu, nếu để cô tùy ý ra ngoài một mình, bất luận như thế nào cũng nguy hiểm.

Cô gái nghe người đàn ông nói, đôi mắt sáng lên, mong đợi lên tiếng: "Được không?"

Quả thật cô hơi kích động vì đã nhiều ngày không ra khỏi biệt thự. Tề Duyên không cho cô ra ngoài một mình, cô cũng từng năn nỉ hắn dẫn cô đi. Nhưng mỗi đêm khi hắn về nhà, trên mặt đều không thể che dấu nét mệt mỏi, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài, tâm trạng cô đương nhiên rất tốt, cô vui sướиɠ thay quần áo, trên mặt đều mang theo ý cười, ra đường cùng với Tề Duyên.

Tề Duyên thấy cô vì chuyện nhỏ này mà vui vẻ, đột nhiên trong lòng hơi áy náy.

Mấy ngày trước, hành động của bọn họ trong căn cứ quá lớn, cũng khiến không ít lãnh đạo căn cứ và dị năng giả khác chú ý, cho nên vì an toàn của cô nên không dẫn cô ra ngoài.

Tề Duyên chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để cô ở trong căn biệt thự độc lập như vậy. Cô là con người, đương nhiên cũng có sở thích và bạn bè của mình, hắn không bao giờ phản đối tự do của cô về những vấn đề này.