Chương 41

"Nếu đã tìm được, chúng ta cũng đến lúc trở về một chuyến rồi."

Tề Duyên nhìn lướt qua dáng vẻ muốn nói lại thôi của hai người bạn tốt, giọng điệu nhàn nhạt trở về đề tài ban đầu, chỉ là hắn đưa tay ôm chặt trân bảo trong ngực hơn một chút.

Lớn lên với nhau từ nhỏ, đương nhiên hắn tin tưởng nhân phẩm của hai người bạn tốt này, nhưng hắn cũng rất rõ mị lực của cô gái đang nằm trong lòng mình.

Tề Duyên rũ mắt, dịu dàng nhìn cái đầu nhỏ vùi trong lòng : "Kiều Kiều, em có đồng ý về nhà cùng anh không?"

Đây là người trong lòng hắn, hắn cũng hy vọng có thể đưa về ra mắt người nhà, để cô và ba mẹ hắn gặp mặt một lần.

Về nhà? Mí mắt Nam Kiều run rẩy, lặng lẽ nỉ non hai chữ này, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề Duyên.

"Về nhà với anh, đi thăm ba mẹ anh, được chứ?" Trong mắt nam sinh toàn là sự dịu dàng, giọng nói lại càng dịu dàng hơn, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của người trong lòng.

Tề Duyên nín thở, từ trước đến nay hắn vẫn vậy, vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi cô gái đáp lại.

Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy cô gái đồng ý, Tề Duyên cụp mắt, nhẹ nhàng che đi sự mất mát trong lòng, đang muốn lên tiếng chuyển đề tài, lại không ngờ trong ngực lại truyền ra âm thanh.

"Được."

Tề Duyên hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại, ánh mắt hắn sáng, trong mắt là vẻ vui mừng như điên.

"Được rồi, vậy ngày mai chúng ta sẽ đến đó, được không?" Hiếm khi thấy Tề Duyên có biểu cảm khờ khạo như vậy, người trong ngực gật nhẹ đầu, điều này làm cho hắn càng thêm vui vẻ.

Lục Phong và Nghiêm Xuyên Hạo trầm mặc nhìn một màn trước mắt, trong lòng bọn họ khó nén được hâm mộ, ước gì người ôm cô trong ngực là mình.

Nghiêm Xuyên Hạo trơ mắt nhìn cô gái được Tề Duyên ôm trong ngực, bất đắc dĩ cười khổ, trong con ngươi lạnh lùng cũng toát ra vẻ đau khổ, cho dù trong lòng nói mình chấp nhận chuyện này, nhưng thực tế hắn không sao buông xuống được.

Nếu đã cho cuộc sống ảm đạm của hắn thêm sắc màu tươi sáng, vậy tại sao không để cho màu sắc kia chỉ thuộc về một mình hắn?!

Trong lòng không cam lòng thì làm sao có thể buông bỏ được?

Thôi, không buông bỏ được thì không buông bỏ thôi!

Con ngươi Nghiêm Xuyên Hạo tựa như sóng ngầm bắt đầu dâng trào, như sóng to gió lớn vỗ nhẹ vào đá ngầm, hắn không cách nào trở thành người may mắn luôn làm bạn bên cạnh cô gái, vậy thì yên lặng canh gác sau lưng cô, làm một con chó trung thành tùy ý để cô dẫn đi cũng tốt.

Tóm lại, hắn muốn bảo vệ cô cả đời.

Ánh mắt rơi vào những vết đỏ trên cổ cô gái, đầu lưỡi Lục Phong đẩy xuống cằm, ánh mắt mang theo ý tứ xâm lược mãnh liệt.

Trong lòng hắn cũng tràn đầy không cam lòng. Là một người am hiểu tình trường, Lục Phong biết rõ, nguyên nhân cô gái chọn Tề Duyên không phải vì cô yêu hắn, mà là trong ba người, cô cảm thấy hắn là tốt nhất.

Cho dù không yêu thích đến mức sâu sắc, nhưng việc này cũng đủ để cô lựa chọn Tề Duyên. Cũng vì cô thích Tề Duyên chưa đủ mức sâu sắc, nên hắn mới không muốn dễ dàng buông bỏ tình cảm của mình như vậy.

Tương lai của bọn họ còn rất dài, bây giờ là mạt thế, nguy cơ nguy hiểm tràn trề bốn phía, ăn không no bụng, người bên cạnh cũng khó mà giữ được, đạo đức gì đó trước mạt thế đã sớm không còn.

Ai quy định rằng cô gái chỉ có thể có một người yêu?

Miễn là còn sống, bất cứ điều gì cũng có thể …

Dường như nhìn ra hai người bạn tốt có chuyện muốn nói với mình. Tề Duyên buông thắt lưng cô ra, xoa lên đầu cô hai cái, mặt mày cưng chiều nói:

"Kiều Kiều, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, em giúp anh bưng thức ăn trong phòng bếp lên bàn ăn được không?"

Nam Kiều gật đầu rời khỏi lòng ngực Tề Duyên, chần chờ nhìn hai người kia, sau đó mới đi vào trong phòng bếp.

Nhìn theo bóng dáng cô gái rời khỏi phòng khách, Tề Duyên chậm rãi ngừng cười, bĩnh tĩnh nhìn hai người bạn tốt.

"Hôm nay có người luôn muốn tìm tin tức của Kiều Kiều." Nghiêm Xuyên Hạo hoàn hồn, lạnh lùng nói.

Cô gái mới tiến vào căn cứ mấy ngày trước mà danh tiếng xinh đẹp yêu kiều đã bị truyền đi khắp nơi, việc này khiến không ít người có tâm tư xấu.

Trong thời loạn thế mới có anh hùng, mặc dù căn cứ này lấy danh nghĩa quốc gia để thành lập, nhưng các thế lực lớn trong căn cứ lại phân chia thành nhiều phe phái khác nhau. Dị năng giả có thực lực cũng không ít, nếu muốn bảo vệ tốt Nam Kiều, chỉ dựa vào ba người bọn họ cũng khó chống lại được việc nhiều dị năng giả khác muốn liên hợp lại với nhau.

Việc xây dựng một lực lượng thuộc về chính bọn họ vẫn phải sớm tiến hành.

Bọn họ yên lặng tìm cách, tự hỏi con đường sau này sẽ đi như thế nào, như thế nào mới có thể thành lập một lực lượng thuộc về bọn họ trong một thời gian ngắn nhất, có thể đủ để bảo vệ cô gái của bọn họ.

Cô gái vẫn ăn cơm trưa trong phòng ăn như trước, không hề biết mấy người đàn ông trong phòng khách vẫn luôn che chở cô đã quyết định dấy lên một trận cuồng triều thay đổi quyền lực trong căn cứ thủ đô này.