Thấy người đàn ông trung niên kia nhận lấy thuốc rồi rời đi, Nam Kiều tò mò không biết Lục Phong mua gì, cô nhướng người lên nhìn cũng chỉ thấy một hộp đồ thật lớn.
Lục Phong cũng không tri kỷ giải thích nghi hoặc cho cô gái như thường lệ mà nói một câu: "Đây là bí mật, rất nhanh em sẽ biết thôi." Hắn cười rất tươi, cảm giác kiêu ngạo trên người lại lần nữa được hắn thể hiện rõ ràng.
Trong lòng Nam Kiều vẫn tò mò nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Bọn họ tiếp tục đi dạo, đột nhiên Nam Kiều mơ hồ nghe thấy có ai đó gọi tên của Tề Duyên, cô quay đầu đã nhìn thấy đoàn người Khổng Vũ.
"Hội trưởng, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau, xem ra tôi và hội trưởng rất có duyên nha!" Khổng Quân vui vẻ ra mặt, ánh mắt khẽ sáng lên, cô ta mặc quần áo ấm màu trắng tinh khiết, chạy bước nhỏ tới đây, áo lông giống như bướm trắng nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh tay Tề Duyên.
Tề Duyên nghe được giọng nói này, đáy mắt vốn ấm áp bắt đầu lạnh lẽo, hắn đen đủi lắm mới đυ.ng phải người theo đuổi cuồng nhiệt này khi ở bên cạnh người mình thích.
Hắn kéo cánh môi nhưng phát hiện mình không thể cười nổi, đành phải lạnh mặt đáp: "Bạn học Khổng nói đùa rồi, nếu như tôi nhớ không lầm, đội ngũ của bạn học Khổng cũng đi theo phía sau đoàn người chúng tôi tiến vào căn cứ." Ý hắn rõ ràng là đám người này đi phía sau bọn họ, lấy đâu ra duyên phận quỷ quái gì đó chứ!
Nụ cười khéo léo xinh đẹp của Khổng Quân cứng đờ trong nháy mắt, sau đó giả vờ như không nghe ra ý gì trong lời nói của Tề Duyên, cô ta vui tươi khen ngợi: "Đó còn không phải là vì thực lực của hội trưởng, Lục học trường và Nghiêm học trưởng quá mạnh nên chúng tôi mới dựa vào sức mạnh của ba học trưởng mà sống sót đi được đến đây sao."
Lần này Tề Duyên không thèm đáp lời cô ta mà thu hết đồ vật mua được vào trong không gian.
Lục Phong và Nghiêm Xuyên Hạo hứng thú nhìn chứ không lên tiếng quấy rầy, trong mắt không khỏi mang theo vài phần vui vẻ khi thấy người khác gặp họa. Bọn họ vừa là bạn, lại cùng thích một cô gái, cho nên cũng tính là tình địch, bọn họ cảm thấy thú vị khi nhìn một Tề Duyên dịu dàng chu đáo cũng gặp phải chuyện này.
Trên mặt cố duy trì nụ cười nhưng bị người trong lòng coi thường làm Khổng Quân không thể duy trì nụ cười, sắc mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, nhìn có vẻ đang mất mát.
Lúc này đoàn người Khổng Vũ cũng đi tới trước mặt bọn họ. Khổng Vũ nhìn cô gái làm hắn ta nhớ thương trước mắt mình , cô mặc quần áo ấm áp, đôi mắt như nước mùa thu vẫn sạch sẽ và thuần khiết như lúc mới gặp.
Điều này cho thấy cô được ba người đàn ông kia chăm sóc rất tốt.
Nam Kiều không chú ý tới ánh mắt của Khổng Vũ, nhưng ba nam sinh bên cạnh cô lại cảm giác được. Lục Phong liếc nhìn hắn ta, nở nụ cười chế giễu, trong mắt càng không che dấu sự khinh miệt, rõ ràng không thèm để Khổng Vũ vào mắt.
Nghiêm Xuyên Hạo vẫn trầm mặc như thường lệ, nhưng ý lạnh càng thêm rõ ràng, du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
"Bạn học Lục, cậu cũng tới nơi này mua đồ sao?" Nam Kiều đột nhiên vui vẻ gọi vài người đang đi từ phía sau tới, đám người này đi chung cùng bọn họ nhưng khi vào căn cứ đã tách ra.
"Đúng vậy, muốn tới đây đổi chút đồ dùng sinh hoạt." Lục Khả Duyệt cũng cười đáp lại cô gái, cô ta lơ đãng liếc mắt nhìn Khổng Quân đang ngơ ngác, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Cùng là nữ sinh thầm thích Tề Duyên, cô ta cũng hiểu rõ chút nào về tâm trạng của Khổng Quân, tâm tư bọn họ đều giống nhau, chỉ khác với Khổng Quân là cô ta đã nhận rõ được hiện thực, biết mình không có phần thắng khi đứng trước mặt cô gái tên Nam Kiều này, cho nên dừng lại đúng lúc, cũng sớm buông tha cho mối tình đơn phương này.
Còn Khổng Quân thì khác, tính cách của cô ta không gặp khó không biết quay đầu, cũng vô cùng kiên định muốn theo đuổi Tề Duyên nhưng không được đáp lại, cả ngày quấn lấy không buông, muốn dây dưa đến cùng. Lục Khả Duyệt cô ta khinh thường cách theo đuổi như vậy, chỉ sợ là cả đời này cô ta cũng không học được.
"Kiều Kiều, mọi người nói chuyện đi, chúng tôi đi mua đồ trước." Nhìn dáng vẻ mất mát của Khổng Quân, để tránh bị cuốn vào chuyện rắc rối không cần thiết, Lục Khả Duyệt vẫn quyết định chuồn đi trước thì hơn.
"Đúng rồi, Kiều Kiều, chúng tôi ở tầng 2, tòa nhà 359, khu A, nếu muốn thì có thể đến chơi nha." Lục Khả Duyệt kéo tay Điền Mạn, quay đầu cười tủm tỉm nói với cô gái, cô ta đã trị liệu cho Nam Kiều hai lần, giữa hai người coi như quen thuộc, cho nên trong lúc nói chuyện cũng gần gũi hơn.
Nhìn thấy Nam Kiều gật đầu, Lục Khả Duyệt không chút lưu luyến bỏ chạy lấy người, sợ mình đi chậm thêm một phút nữa là sẽ bị rắc rối quấn lấy.
"Kiều Kiều, chúng ta cũng về thôi, bạn học Khổng chắc cũng muốn mua đồ, chúng ta không nên làm chậm trễ thời gian của bọn họ thì hơn." Tề Duyên hiểu ý mở miệng, bọn họ đã ra ngoài hơn hai tiếng, cũng thấy cô gái hơi mệt mỏi, đến lúc đi về nhà rồi.
"Hội trưởng, anh tìm được ba mẹ của mình chưa?" Khổng Quân nhìn thấy Tề Duyên có ý muốn rời đi, vội vàng lên tiếng. Là người mến mộ Tề Duyên, cô ta biết Tề Duyên là người sinh sống ở thành phố B từ nhỏ.
"Nếu còn chưa tìm được, hội trưởng không ngại thì có thể nói cho tôi đặc điểm nhận dạng của ba mẹ anh, chúng tôi có thể hỗ trợ tìm…"
"Thật xin lỗi, tôi ngại." Tề Duyên lạnh mặt cắt ngang lời Khổng Quân, hắn thật sự không kiên nhẫn tiếp tục ứng phó với học muội cùng trường này.
"Cảm ơn ý tốt của bạn học Khổng, tôi cũng nghe nói bạn học Khổng cũng chưa tìm được tin tức của ba mẹ mình, thay vì giúp tôi, bạn học Khổng nên tìm ba mẹ mình trước đi thì hơn."
Hắn còn chưa cắt đứt liên lạc với người nhà, ba mẹ hắn đều bình an, cũng không cần một cựu sinh viên mà hắn chưa từng quen biết trước mạt thế này quan tâm.