Ba nam sinh đã quyết định xong, người phụ trách cũng phục hồi lại tinh thần, hắn ta nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự, run rẩy lấy tờ đăng ký dị năng giả ra, nhìn từng chữ được viết rõ ràng trên đó:
Tề Duyên: Dị năng giả hệ không gian, dị năng giả hệ lôi điện.
Lục Phong: Dị năng giả hệ hỏa, dị năng giả hệ tinh thần.
Nghiêm Xuyên Hạo: Dị năng giả hệ thực vật, dị năng giả hệ băng.
Hắn ta cẩn thận nhìn kỹ mấy chục lần, sau đó ánh mắt phát ra vui sướиɠ cực lớn.
***
Trời đã khuya, mấy ngày bôn ba làm cho cô gái có chút mệt mỏi, bọn họ quyết định ngày hôm sau mới quét dọn lại biệt thự, việc đầu tiên bọn họ làm vào ngay lúc này là dọn dẹp vệ sinh cho phòng của cô, để cho cô nghỉ ngơi trước, còn bản thân mình thì tùy tiện nằm ngủ trên sàn nhà trong phòng cô cũng không sao.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Nam Kiều bắt đầu vang lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt, thấp thỏm quan sát hoàn cảnh bốn phía, phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng xa lạ.
Không nhìn thấy ba nam sinh, cô có chút cuống quít ngồi dậy, hai chân bước xuống giường, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị vấp phải thứ gì đó ở cạnh giường, trong lúc trời đất quay cuồng, cô nhịn không được phát ra tiếng hét chói tai, sau đó thân thể bị một cái ôm ấm áp bao trùm.
Nam sinh dậy sớm, trong mắt mang theo sự lười biếng hiếm thấy, trong phòng cũng đặt thiết bị sưởi ấm, cả phòng đều rất ấm áp, cho nên nửa người trên của hắn chỉ mặc áo ngắn tay, cánh tay mạnh mẽ có lực vững vàng ôm quanh eo của cô.
Hắn ôm lấy cô gái, dán môi lên cổ thon dài của cô.
Đôi môi mỏng hơi lạnh, làm cho thân thể cô run rẩy, trên mặt cô vì động tác của nam sinh mà đỏ lên, đuôi mắt ửng hồng, trên mắt có hơi nước mông lung, nước mắt treo trên lông mi rậm rạp như muốn rơi xuống, dáng vẻ cực kỳ động lòng người.
Da thịt trắng nõn như ngọc nở ra từng đóa hoa kiều diễm.
Đôi môi của nam sinh lần lượt tiến lên trên, rất nhanh tiến đến đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ kia, đáy mắt hắn tối lại, một tay ôm eo, một tay giữ lấy gáy của cô nhẹ nhàng hôn lên, không ngừng xâm nhập vào bên trong.
Nụ hôn vội vàng của nam sinh khiến tư duy của cô vừa mới rời giường còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại trở nên mơ hồ, dường như cô không thể chịu nổi nụ hôn như mưa gió bão táp này, bàn tay sau gáy ngăn cản cô tránh né, cô trốn không thoát, chỉ có thể dùng bàn tay trắng bám chặt vạt áo mỏng manh của nam sinh.
Hắn hôn trong một thời gian dài, đến khi cô gái khóc nức nở khó chịu vì không thở được, đôi môi của hắn mới rời khỏi môi cô.
Sau khi tách ra, cô gái vội thở hổn hển, ngực cũng vì thế mà dồn dập lên xuống theo hơi thở của cô.
Tề Duyên vẫn bá đạo ôm cô như trước, một tay vuốt ve lưng cô, giống như đang giúp cô ổn định lại hô hấp.
Mãi cho đến khi tần suất hô hấp của cô gái trở lại bình thường, hắn mới kề môi gần bên tai tinh xảo của cô gái, vành tai cọ xát dịu dàng hỏi: “Chào buổi sáng, đói không?”
Dương như cô gái bị động tác mạnh mẽ của hắn làm hoảng sợ, bây giờ nước mắt vẫn rưng rưng, nghe được nam sinh hỏi, cô gật đầu theo bản năng, sau đó lại bị hắn ôm lấy, đột nhiên cả người bị nâng lên khiến cô sợ tới mức ôm lấy cổ nam sinh.
“Vậy thì đi rửa mặt trước, bọn họ đã xuống lầu, rửa mặt xong là có thể ăn điểm tâm sáng.” Hắn ôm cô gái đi vào phòng tắm của riêng mình, bên trong đã bày ra tất cả những gì cô gái cần dùng.
Hai người rửa mặt xong, cùng nhau xuống lầu.
Tổng thể biệt thự thiên về màu sắc ấm áp đã được quét dọn không tì vết. Thảm được làm bằng lông cừu mềm mại trải từ tầng hai đến tầng một, đồ dùng ban đầu trong biệt thự đều được Tề Duyên đổi thành đồ dùng trong không gian. Về mặt trang trí của căn biệt thự này cũng tương đối giống như căn biệt thự của Nam Kiều.
Nam Kiều cũng không mặc quá nhiều quần áo ấm, từ trên lầu xuống cũng không cảm thấy lạnh, toàn bộ biệt thự đều ấm áp, không có một tia lạnh lẽo nào.
Nam Kiều thấy căn biệt thự này không có hơi ấm khi vừa bước vào, nhưng không ngờ vừa tỉnh lại, căn biệt thự đã hoàn toàn thay đổi.
Hai nam sinh đang trang trí lại phòng khách ở dưới lầu, ngẩng đầu thấy cô gái đang đi xuống, bọn họ tiến lên nghênh đón.
Khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu của Lục Phong mang theo ý cười: “Kiều Kiều, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta.”
Nhà? Câu nói của Lục Phong khiến Nam Kiều sửng sốt, cô nhìn quanh căn nhà tinh xảo ấm áp được mấy nam sinh tự tay trang trí này, trong mắt toát ra ý cười, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, nhà của chúng ta.” Bọn họ cũng có gia đình ở mạt thế.
Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt của cô, trong lòng hai nam sinh cũng tràn đầy vui mừng, sau khi cô gái hoàn toàn đi xuống lầu, bọn họ nhìn khuôn mặt thiếu nữ như hoa kiều nở rộ, đều nhịn không được sửng sốt.
Cô gái ăn mặc mỏng manh, Nghiêm Xuyên Hạo và Lục Phong rất dễ dàng nhìn thấy từng đóa mai đỏ nở rộ trên cổ cô, hơi ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy đôi môi sưng đỏ bất thường, cùng với đuôi mắt ửng hồng.
Nhẹ nhàng lướt qua những bộ phận này, ánh mắt lạnh thấu xương của hai nam sinh bắn về phía Tề Duyên, trong mắt là sự tức giận nồng đậm.
Chỉ khi tầm mắt lần nữa trở lại trên người cô gái, đã trở nên đặc biệt nóng rực khó nhịn, bọn họ giống như hai con sói đói, trong lòng kêu gào muốn ăn cô gái vào bụng.
Cô dường như không hề phát hiện ra ánh mắt nóng rực của ba nam sinh, ánh mắt tín nhiệm của cô nhìn chăm chú vào bọn họ, sạch sẽ, đơn thuần, mang theo sự ngây thơ của thiếu nữ.
Đóa hoa kiều diễm được mãnh thú che chở, đương nhiên cũng không có cách nào thoát được yêu cầu từ mãnh thú.