TG1 - Chương 7: Món quà

Thiệu Trạch Dương có tướng mạo xuất chúng, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhưng mà hắn không hề mang vẻ "độc tài tà ác" như trong tưởng tượng của Lê Tân, ngược lại còn có vẻ trưởng thành và điềm tĩnh.

Khôi ngô tuấn tú, nhiều tiền, có sức hút, còn có chút nho nhã. Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Tân vẫn không cảm thấy hắn là người có thể giam cầm và hành hạ Lê Dư.

Quả nhiên, nhân cách không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

Lê Tân thầm than thở một tiếng, nhưng cảm xúc trên khuôn mặt không hề có bất kỳ thay đổi nào.

Nói với Lê Dư xong, Thiệu Trạch Dương liền đưa mắt nhìn Lê Tân, ánh mắt đó sâu sắc, ẩn chứa tình cảm nồng đậm:

"Tân Tân, gần đây em thế nào rồi?"

Thiệu Trạch Dương lớn hơn Lê Tân 2 tuổi, cũng có thể xem là thanh mai trúc mã, chỉ là nguyên chủ chưa bao giờ nhận ra tình cảm mà Thiệu Trạch Dương dành cho mình.

Lê Tân mím môi cười một tiếng:

"Rất tốt."

Cô không muốn tỏ ra quá mức thân thiết, mong muốn của cô là giữ được tính mạng chứ không phải là dây dưa đến chuyện tình cảm này.

Bởi vì cô khách sáo lịch sự, cho nên Thiệu Trạch Dương cảm thấy có chút mất mát, có điều hắn nhanh chóng vực lại tinh thần, lấy món quà mà mình đã chuẩn bị cho Lê Tân ra:

"Anh thấy thứ này ở trong phòng đấu giá, cảm thấy rất thích hợp với em, em có muốn xem thử một chút không?"

Đó là một cái hộp nhung màu đỏ rượu, kích thước nhỏ bằng bàn tay, khá nặng.

Lê Tân có thể đoán được bên trong là đồ trang sức, nhưng mà cô không hề muốn mở ra, mặc dù vẫn đưa tay ra nhận, nhưng trong lòng nghĩ rằng sẽ nhờ ông Lê trả lại.

"Cám ơn, buổi tối em sẽ thử."

Nói xong, cô liền đặt nó lên chốc chiếc hộp trong tay em gái:

"Tiểu Dư, cất vào phòng hộ chị nhé."

Lê Dư cho rằng Lê Tân muốn nói chuyện riêng với Thiệu Trạch Dương nên che miệng cười mập mờ, nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ, chạy thẳng lên lầu.

Cô ấy nói vọng lại một câu:

"Em muốn nói chuyện với Doanh Muội, lát nữa mới xuống, rất muộn, rất muộn đó!"

Lê Tân mắng yêu:

"Đừng càn quấy, lát nữa em phải xuống ăn cơm trưa đấy."