TG1 - Chương 6: Nam chính này danh bất hư truyền

Lê Dư nghe xong, ánh sáng trong ánh mắt vụt tắt, cô bĩu môi ỉu xìu nói:

"Em cũng nghĩ rồi, nhưng rất nhiều người xin Wechat và số điện thoại của cậu ta, cuối cùng chẳng ai xin được, bọn em cũng vậy."

Có lẽ là nghĩ lại chuyện mình bị từ chối, Lê Dự bỗng chốc không còn tinh thần, cô ấy lười biếng nằm trên đùi Lê Tân.

Lê Tân vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô ấy, ôn nhu nói:

"Là cậu ta không có mắt, tiểu công chúa nhà chúng ta tốt như vậy mà lại bỏ lỡ, sau này người hối hận nhất định là cậu ta."

Có ký ức của nguyên chủ, Lê Tân có thể diễn rất tốt vai diễn này.

Huống hồ, đối tốt với Lê Dư không phải là một chuyện khó khăn.

Hai chị em cúi đầu nói thì thầm, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào sô pha. Cả người Lê Tân tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, má lúm đồng tiền thanh tú như một viên minh châu mê người.

Thiệu Trạch Dương vừa mới vào cửa liền nhìn thấy một màn đẹp như tranh vẽ này.

Hô hấp của hắn chậm lại, tim đập dồn dập.

Nếu không phải dì giúp việc thấy Thiệu Trạch Dương si mê đứng bất động hồi lâu, có lẽ hắn sẽ tiếp tục nhìn.

"Cô cả, cô hai, cậu Thiệu đến rồi."

Dì Vương lên tiếng nhắc nhở.

Lê Tân và Lê Dư cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đều đặt trên mặt Thiệu Trạch Dương.

"Anh Trạch Dương!"

Lê Dư hoan hô một tiếng, nhảy nhót nhào tới, cô ấy giống như một con chim sẻ nhỏ ríu rít:

"Anh có mang quà cho em với chị gái không?"

Nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự Lê Tân, Thiệu Trạch Dương nhịn không được, bèn đưa tay xoa xoa đầu cô ấy, cưng chiều nói:

"Yên tâm, không thể thiếu được phần của em."

Lúc này Lê Dư mới hài lòng, cô ấy kéo hắn hỏi chuyến đi lần này như thế nào, có thú vị hay không, có đồ ăn ngon hay không.

Lê Tân chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau hai người, trên môi nở một nụ cười kín đáo, nhìn có vẻ như lắng nghe nghiêm túc, thực ra là cô đang quan sát Thiệu Trạch Dương.

Nam chính này, thật sự là danh bất hư truyền.

Muốn cô miêu tả, có lẽ là khí chất trên người hắn rất đặc biệt.