TG1 - Chương 12: Tôi muốn mạng của ông

Hai chân Ô Triều run rẩy:

"Cậu, cậu nói tôi nghe, cậu muốn cái gì, dù phải lên trời hay xuống biển tôi cũng sẽ tìm cho bằng được, chỉ cần, chỉ cần cậu đừng gϊếŧ tôi.”

Thiếu niên suy tư một lát, dường như suy nghĩ có chút dao động.

Ngay khi Ô Triều còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được cậu ta, có thể thoát khỏi thảm cảnh lần này thì cậu thiếu niên khẽ thở dài một tiếng, nghiêng đầu về phía ông ta và nở nụ cười:

"Tôi muốn mạng của ông."

Cậu ta cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Ô Triều trợn trừng hai tròng mắt thật lớn.

"Xoành xoạch". Âm thanh đạn đã lên nòng.

Cậu ta bóp cò.

“A!!!”

Ô Triều tru lên một tiếng thảm thiết, thân dưới nóng lên, nướ© ŧıểυ hôi hám không ngừng tuôn ra từ giữa hai chân.

Nhưng ông ta chưa chết, thậm chí không mất một sợi lông tóc nào.

Cậu thiếu niên che mũi lại, tỏ vẻ chán ghét, cậu ta ném khẩu súng lục đến trước mặt ông ta:

“Bẩn thỉu, không vui gì cả.”

Họng súng bắn ra một thứ chất lỏng đặc sệt, có mùi cay nồng như xăng, cũng có thể nói, đây chính là xăng.

Ô Triều sợ chết khϊếp, ba hồn bảy vía đều bị doạ bay mất.

Mũi chân cậu thiếu niên đá đá vào cơ thể ục ịch của ông ta, cậu ta cúi người xuống, cười tủm tỉm nói:

"Được rồi, tôi thả ông đi."

Ô Triều trợn tròn đôi mắt vẩn đυ.c, ông ta vẫn chưa kịp định thần, chậm chạp nói:

"Thả tôi đi?”

Thiếu niên gật gật đầu.

"Đúng vậy, tôi thả ông đi, nhưng mà ông chỉ có thể đi một mình, nếu không, tôi sẽ hối hận.”

Ô Triều bình tĩnh lại, giống như được ban phước, ông ta chẳng kịp suy nghĩ xem lời nói của cậu ta thật hay giả, loạng choạng ngồi dậy, ngã lộn nhào phi nhanh về phía xe.

Cậu thiếu niên vừa đưa mắt nhìn bóng lưng nghiêng ngả lảo đảo của ông ta vừa lấy từ trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ, sau đó ung dung thong thả bóc giấy gói rồi đưa kẹo vào trong miệng.

Cậu ta thấy Ô Triều mở cửa xe và nắm đầu tóc lôi người phụ nữ trong xe ra, còn mình thì vội vàng ngồi vào ghế lái, sốt ruột khởi động xe.

Tiếng bánh xe cọ xát chói tai, ô tô vòng một vòng, phóng theo hướng ngược lại chạy như bay.

Cậu ta âm thầm đếm ngược:

"5, 4, 3, 2, 1..."

"Bùm!"

"Kéttttt!"