『 TG7 』🌼 Chương 353 - 354

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

353.

Nghe anh nói như vậy, Ân Âm không khỏi bật cười: — "Sao em lại ngửi thấy mùi chua trong không khí vậy ta, có bình giấm bị đổ rồi sao?"

Cố Thế An tức giận cắn vành tai cô. Anh cũng chỉ nói một chút rồi hai người lại nói về chuyện thi đấu đàn dương cầm.

Đây là cuộc thi đàn dương cầm dành cho thiếu nhi được tổ chức trên địa bàn tỉnh, độ tuổi của các bé là từ 4 - 8 tuổi, Mộc Mộc vừa vặn đúng 4 tuổi. Cũng coi như là lần thử thách đầu tiên của Cố Gia Mộc trong cuộc thi đàn dương cầm.

Để tham gia cuộc thi lần này, có thể là do giáo viên nổi tiếng giới thiệu, được tiến cử thẳng vào vòng chung kết hoặc là tham gia buổi tuyển chọn, vòng loại, bán kết rồi đến trận chung kết.

Giám khảo trong cuộc thi lần này là giáo viên nổi tiếng của Học Viện Âm Nhạc Đế Đô. Và lần này Nguyên Tầm cũng là giám khảo, cũng có một danh ngạch đề cử, anh ta không chút do dự lập tức để cho Cố Gia Mộc.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày chung kết, địa điểm là ở phòng hòa nhạc của Học Viện Âm Nhạc Đế Đô. Cố Thế An đặc biệt xin nghỉ, Ân Âm, Cố Thế An và bà nội Cố cùng nhau dẫn Cố Gia Mộc đến tham dự.

"Con trai tôi thật là đẹp trai, chính là một quý ông nhỏ". — Ân Âm đặc biệt mặc cho Cố Gia Mộc một bộ âu phục nhỏ. Bởi vì bị tự kỷ nên nhìn cậu bé có vẻ cô độc và trầm lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lùng và xa cách.

Quý ông nhỏ lạnh lùng thật sự là hấp dẫn người khác mà.

Vào phòng hòa nhạc, một nhà bốn người đến ngồi ở vị trí đã được chỉ định, Ân Âm lấy điện thoại và dây tai nghe ra đeo cho Cố Gia Mộc, bên trong phát một khúc nhạc dương cầm, có thể làm dịu đi cảm xúc của Cố Gia Mộc.

Bởi vì là cuộc thi cấp tỉnh nên tất cả mọi người khá là coi trọng, người đến cũng tương đối nhiều, toàn bộ phòng hòa nhạc đều chật kín người.

"Vợ ơi, làm sao thế?" — Cố Thế An hỏi, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của Ân Âm.

Ân Âm mấp máy môi, nói: — "Em có hơi sợ".

Đúng vậy, không phải là căng thẳng mà là sợ hãi.

Mộc Mộc mắc chứng tự kỷ, cô sợ rằng trong lúc thi đấu Mộc Mộc bất ngờ gặp tai nạn ngoài ý muốn. Cô không sợ người khác biết, cô chỉ sợ Mộc Mộc nhận phải những ánh mắt khác thường trong hoàn cảnh công khai thế này.

Tuy cô muốn Cố Gia Mộc bước ra khỏi thế giới nhỏ của mình, dùng âm nhạc giao tiếp với thế giới bên ngoài và những người khác, nhưng cô không muốn Mộc Mộc phải chịu những lời đồn nhảm, nếu như vậy cô thà là Mộc Mộc không tham gia.

Trong đầu cô tưởng tượng ra các loại tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, càng nghĩ lòng càng bất an, cả người đều hơi run rẩy.

Cố Thế An nắm tay Ân Âm, lại đặt bàn tay nhỏ bé của Cố Gia Mộc ở giữa hai bàn tay to, dịu dàng nói: — "Đừng sợ, anh ở đây, trời mà sập xuống đã có người chồng và người cha là anh chống đỡ. Chúng ta phải tin vào Mộc Mộc".

Ân Âm nhìn Cố Thế An chăm chú, không hiểu sao từ trong con ngươi đen láy của anh nhận được một cảm giác an toàn, cả người bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Lúc 9 giờ, thi đấu chính thức bắt đầu. Ân Âm cũng tháo dây tai nghe của Cố Gia Mộc ra, hầu như khi tiếng đàn dương cầm của các thí sinh khác vang lên, ánh mắt của Cố Gia Mộc ngay lập tức chuẩn xác dừng lại ở trên đó, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, đôi mắt giống như Cố Thế An tràn ngập ánh sáng.

Cậu bé quay đầu nhìn Ân Âm, ngón tay chỉ về phía bên kia, mềm mại nói: — "Mẹ, chơi đàn dương cầm, muốn".

Ân Âm cúi đầu nói: — "Chờ một chút, một chút, Mộc Mộc chơi đàn dương cầm".

Cô dỗ dành thế này, Cố Gia Mộc cũng không có cáu kỉnh. Hơn nửa năm ở chung, bệnh tình của Cố Gia Mộc đã tốt hơn một chút, không chỉ gọi mẹ mà còn gọi cha, cũng có thể biểu đạt một ít thứ đơn giản. Hết thảy đều đang đi theo chiều hướng tốt.

Các thí sinh khác lần lượt lên sân khấu, tiếng đàn dương cầm du dương vang vọng khắp phòng hòa nhạc.

end 353.

_________________________________________

- truyenhdt.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

354.

Ân Âm cũng đang chăm chú lắng nghe. Nguyên Tầm nói thí sinh nhỏ tuổi nhất trong trận chung kết này chính là Cố Gia Mộc, phần lớn đều là từ 6 đến 8 tuổi. Có lẽ bởi vì tuổi còn nhỏ nên tiếng đàn của bọn nhỏ vẫn còn khá non nớt.

"Thế nào rồi?" — Cố Thế An ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi.

Cố Thế An chỉ có khiếu mỹ thuật chứ không có tế bào âm nhạc, cho nên anh không phân biệt được những thí sinh nào chơi đàn dương cầm tốt hơn.

Ân Âm thấp giọng trả lời: — "Nghe tới bây giờ, em cảm thấy đều kém hơn Mộc Mộc nhà chúng ta".

Cố Thế An nở nụ cười: — "Anh biết Mộc Mộc nhà mình là giỏi nhất".

Ân Âm: Thật đúng là một người thổi phồng con trai.

Nhưng mà cô cũng cảm thấy như vậy, Mộc Mộc ở trong lòng cô là giỏi nhất.

"Tiếp theo xin mời thí sinh số 076, Cố Gia Mộc lên sân khấu, thí sinh Cố Gia Mộc năm nay 4 tuổi, ca khúc dự thi là [Canon]".

Lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều xì xào bàn tán.

Thứ nhất là vì Cố Gia Mộc mới 4 tuổi, là thí sinh nhỏ tuổi nhất trong số các thi sinh cho đến nay.

Thứ hai là bởi vì ca khúc [Canon].

Thông thường khi tham gia cuộc thi đàn dương cầm, trong hạng mục chấm điểm có một hạng mục là điểm đặc biệt dành riêng cho độ khó của ca khúc. Có thể hoàn thành ca khúc có độ khó cao thì điểm càng cao.

Mà ca khúc [Canon] này khá là đơn giản, ít nhất thì trong số các thí sinh tham gia cho đến nay vẫn chưa có ai chơi [Canon]. Nhưng để cho Cố Gia Mộc chơi [Canon] chính là quyết định của Nguyên Tầm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có lẽ là cảm thấy người bạn nhỏ tuổi nhất này hẳn là tới làm nền¹.

[¹] nguyên văn - 陪跑 - bồi chạy: Đây là ngôn ngữ mạng, ý ở đây chắc là tham gia cho có chứ không lấy giải.

-

Ân Âm cũng biết đại khái bọn họ đang nghĩ gì, nhưng cô mặc kệ và dẫn Cố Gia Mộc lên sân khấu.

Bởi vì các thí sinh còn khá nhỏ nên bọn trẻ không được phép ở một mình, mà phải ở chung với giáo viên hoặc phụ huynh. Nguyên Tầm là giám khảo không tiện dẫn Cố Gia Mộc lên, cho nên Ân Âm mới dẫn con trai lên. Do Cố Gia Mộc khá là kè sát bên, không có cách nào để ngồi một mình cho nên vẫn do Ân Âm ôm ngồi lên.

"Mộc Mộc, chơi đàn dương cầm, Canon, Canon". — Ân Âm nhỏ giọng nói với Cố Gia Mộc.

Cố Gia Mộc chớp chớp đôi mắt to có hàng mi thanh mảnh nhìn cô, giọng nói mềm mại lặp lại: — "Canon".

"Đúng rồi". — Ân Âm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của con trai, muốn đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ giống Cố Thế An nhưng vẫn gắng nhịn xuống, dù sao đây vẫn là trong buổi thi đấu.

Mộc Mộc cố lên.

Ân Âm thầm nói ở trong lòng, lập tức lui xuống từng bước, từng bước. Ân Âm vừa xuống sân khấu, Cố Thế An liền nắm lấy bàn tay vì khẩn trương mà run rẩy của cô.

Ánh sáng của chùm đèn hạ xuống, chiếu rọi cây đàn dương cầm màu đen trên sân khấu cùng với bóng dáng nho nhỏ ngồi trước đàn dương cầm.

Ân Âm không khỏi nín thở.

Mười ngón tay của cậu bé đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng ấn một cái, tiếng đàn dương cầm lập tức vang lên.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, từng nốt nhạc nhảy ra từ dưới bàn tay cậu bé, tạo nên một khúc nhạc đơn giản nhưng tuyệt vời. Khi Cố Gia Mộc đàn thì lập tức nhắm hai mắt lại, phảng phất như cả người và âm nhạc cùng hòa làm một, mười ngón tay thì vẫn đang chơi đàn. Không chỉ Cố Gia Mộc nhắm mắt, mà những người khác, kể cả Ân Âm cũng đều nhắm mắt lại và đắm chìm trong âm nhạc.

Lúc trước Ân Âm đã cảm thấy [Canon] là một khúc nhạc rất kỳ diệu, có thể khiến cho người ta cảm nhận được hy vọng sống, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cái chết, mà trước đó trong bài [Canon] của Mộc Mộc, điều Ân Âm cảm nhận được chính là sự hoang vắng và cô đơn.

Nhưng bây giờ thì khác, cậu bé ở trong mảnh hoang vắng và cô đơn ấy giờ đây đang ở bên cánh cửa lớn nối liền thế giới của mình với thế giới bên ngoài, cậu bé vươn cái chân nhỏ, thò cái đầu ra, mắt mở to tò mò nhìn, trong ánh mắt tràn ngập khát khao với thế giới bên ngoài.

end 354.

_________________________________________

Lời tác giả:

Câu chuyện này sắp kết thúc, gần như là ngày mai có thể sẽ xong, Triệu Trạch Minh và Mộc Mộc chính là sự đối chiếu, kết cục của Triệu Trạch Minh là bi.

Thật ra tôi muốn viết một cái gì đó về thế giới thực tế hơn như bạo lực học đường, nhưng có vẻ như các quy định không có cho phép viết~~.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#mâysky