Tiếu Thành ở cùng Cảnh Duyệt vô cùng xấu hổ, nhưng bởi vì đã từng ở chung nên hiểu rất rõ những thoái quen nhỏ của đối phương. Sau mấy ngày ở chung chẳng những không thấy bất tiện mà còn có cảm giác như lúc trước.
Tiếu Thành ngồi trên sô pha nhìn Cảnh Duyệt bận rộn trong bếp có chút hoảng hốt. Cô ta giống như lúc trước mặc áo phông trắng và quần ngủ, còn để mặt mộc.
“Ăn cơm thôi.”
“Ừ.”
Tiếu Thành đi tới dùng bữa, chờ hai người ăn xong, sau đó thuần thục thu dọn chén đũa rửa chén. Giống hệt hình thức hai người ở chung lúc trước.
Chỉ ngoại trừ thái độ của Cảnh Duyệt với Tống Lan.
Lại qua mấy ngày sau, Tống Lan gửi tin nhắn nói thời gian cô trở về, phỏng chừng phải một tháng nữa.
Tiếu Thành nhìn tin nhắn không biết vì sao tim đập nhanh hơn, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Những chuyện nhỏ nhặt giữa anh và Cảnh Duyệt lại thỉnh thoảng chạy vào trong giấc mơ của anh mấy đêm nay. Điên cuồng tra tấn anh, đặc biệt là hiện tại Cảnh Duyệt và anh ở chung nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Chỉ vừa mới nhìn thấy bóng dáng của cô ta, trong lòng anh đã dâng lên sự áy náy.
Anh đã không thể chịu được nữa, không biết nên ở chung với cô ta như thế nào. Anh vừa muốn trốn tránh vừa muốn giải thích.
Nhưng anh đã có Tống Lan, hai người đã kết hôn. Bây giờ hóa giải hiểu lầm với Cảnh Duyệt để làm gì chứ?
Tiếu Thành rối rắm bực bội, trong đầu rối như sợi tơ vò.
Một buổi tối nọ, Cảnh Duyệt trở về xách theo bia và bánh kem, còn có một đống đồ ăn vặt. Anh thấy thì có chút kinh ngạc, theo bản năng hỏi một câu.
Cảnh Duyệt giật giật khóe miệng: “Hôm nay là sinh nhật em, anh không nhớ cũng rất bình thường.”
“Tôi… xin lỗi.” Đã lâu như vậy, đúng thật là anh đã không nhớ rõ.
Tiếu Thành đứng một bên nhìn Cảnh Duyệt đặt bánh kem lên bàn ăn. Rối rắm trong chốc lát, anh vẫn ngồi xuống đối diện với cô ta.
Mở một lon bia, anh nâng lên nói với cô ta: “Tôi biết lúc trước là tôi có lỗi với cô, tôi không có gì để nói. Sau này có muốn giúp đỡ gì thì cứ việc tìm tôi.”
Cảnh Duyệt liếc mắt nhìn anh không nói gì, tự tay cầm lấy một lon, uống một hơi hết nửa lon.
Hai người một câu cũng không nói, chỉ tiếp tục uống, đảo mắt bia mua về đã uống không còn một lon.
Tửu lượng của Cảnh Duyệt không còn kém như lúc trước, uống xong mấy lon bia cô ta cũng chỉ đỏ mặt, trong mắt ngấn nước. Tiếu Thành dường như cũng có chút say.
“Cảnh Duyệt, cô có định tìm bạn trai không?”
Cảnh Duyệt nhìn anh, cười nhạo nói: “Tìm bạn trai cái gì? Đàn ông đều là rác rưởi, không có gì tốt. Nếu không phải muốn ngủ với em thì chính là…. Em lớn lên cũng không tệ lắm, mang ra ngoài cho có mặt mũi, nào có ai thật sự thích em đâu?”
Nói xong, cô ta nhìn anh, đỏ mặt nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Lúc trước anh và em ở bên nhau là bởi vì thích sao? Hay là đơn thuần cảm thấy em dễ lừa lên giường?”
Tiếu Thành cầm chặt lon bia trong tay, không trả lời.
Dưới tác dụng của cồn, Cảnh Duyệt không chịu nhượng bộ. Cô ta đứng dậy lảo đảo đi đến trước mặt Tiếu Thành, đột nhiên chân mềm nhũn ngã vào lòng ngực anh. Cúc áo trước ngực vì nóng mà được cởi ra, lộ ra khe rãnh sâu thẳm và nhũ thịt trắng nõn.
“Cô say rồi…..” Tiếu Thành chỉ nhìn thoáng qua, trái tim đập nhanh, đập đến mức lỗ tai anh đều nghe thấy.
Cơ thể Tống Lan không tốt, lúc anh làm chuyện đó vì cố kỵ đối phương nên thường không được thỏa mãn. Cuối cùng cũng chỉ có thể tự dùng tay bắn ra.
Cơ thể thơm tho mềm mại của cô ta ngã vào lòng ngực anh, khỏe mạnh tràn đầy sức sống, du͙© vọиɠ nháy mắt bành trướng.
Nhưng lý trí vẫn không cho phép bản thân làm ra chuyện sai trái. Anh đỡ cô ta đứng dậy, chuẩn bị mang cô ta về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng tửu lượng của cô ta thật sự quá kém, đi bộ bình thường cũng phải dựa lên người anh, tay còn sờ loạn khắp nơi.
Tiếu Thành nhẫn nhịn đến mức gân xanh đầy trán, tay có chút không chịu khống chế sờ eo thon của người phụ nữ.
“Duyệt Duyệt… Ngoan lên giường nghỉ ngơi được không?” Nhìn thấy cô ta không thoải mái như vậy, Tiếu Thành không nhịn được mềm lòng, dỗ dành vài câu.
Mà lời nói này giống như đυ.ng phải chốt mở nào đó của cô ta. Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Tiếu Thành! Đồ tra nam! Anh ghét bỏ em mới chia tay phải không! Em có chỗ nào không tốt, sao anh lại đối xử với em như vậy? Có phải là vì buổi tối hôm đó em không cho anh, em… Bây giờ em cho anh, anh muốn làm gì cũng được, đến đi!”
Cảnh Duyệt choáng váng, chỉ muốn phát tiết oán giận ra hết. Cô ta duỗi tay kéo cổ áo của mình ra, áo ngực màu đen hoàn toàn lộ ra ngoài, hai luồng no đủ tròn trịa đập vào đáy mắt Tiếu Thành. Anh ngơ ngác căn bản không kịp cản.
Ngay sau đó, người phụ nữ nhón chân đưa môi mình lên.
Cảm giác mềm mại mang theo mùi rượu, đầu óc Tiếu Thành ngốc ngốc, tay đặt trên eo Cảnh Duyệt, không biết nên đẩy ra hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có thịt, chương sau có thịt