Chương 3: Vượt rào

Người phụ nữ trước mắt đột nhiên rơi nước mắt, tim Tiếu Thành đập thình thịch, cũng không biết nghĩ gì anh duỗi tay đè gáy cô ta lại. Đầu lưỡi cạy khớp hàm chui vào dây dưa với cô ta.

“Ân…… A Thành…” Cảnh Duyệt ưm ư một tiếng, âm thanh kiều mềm giống như dầu bắn trong chảo, khiến Tiếu Thành sôi trào lên.

“Cô là cái đồ đê tiện! Không có người ngủ nên ngứa bức có phải hay không?!” Trong đầu nhớ tới hình ảnh Cảnh Duyệt tay trong tay với người đàn ông khác. Tiếu Thành không nhịn được thô bạo nổi giận mắng.

Lúc ấy anh ngăn cản không biết là sợ Tống Lan khổ sở hay là mình ghen, dù sao, anh không hy vọng Cảnh Duyệt bị biến thành bộ dáng kia.

“Ân, a ha…… Ngứa, tiểu huyệt ngứa……… Muốn bị làm…..” Cảnh Duyệt khóc lóc, cọ xát khắp người Tiếu Thành.

Anh dục hỏa đốt người, không thể nghĩ gì nữa, chỉ lo gặm cắn cổ, hôn môi Cảnh Duyệt.

Làm cô ta, làm cô ta đến không khép bức được, không xuống được giường. Tốt nhất không bao giờ có thể đi tìm người đàn ông khác!

Tiếu Thành dùng hàm răng ma sát xương quai xanh của cô ta, chờ nghe được tiếng khóc của cô ta anh mới vừa lòng buông tha.

Môi dời xuống, dùng hàm răng kéo áo ngực ra, anh ngậm lấy đỉnh hồng anh, núʍ ѵú bị lưỡi liếʍ láp dần dần to lên. Tiếu Thành căng quai hàm, hung hăng mà mυ"ŧ.

“A ha…… A Thành… Ân…… Đau……”

Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Cảnh Duyệt lắc đầu xin tha, ngược lại anh càng thêm thô bạo hơn.

Áp lực lực tìиɧ ɖu͙© trên người Tống Lan dần dần phóng thích, trong lòng anh thô nóng, hận không thể xoa nát Cảnh Duyệt, nhét vào trong cơ thể mình.

Hoặc là làm cô ta khóc lóc cầu mình buông tha.

Người nhẫn nại có một cái tốt, mặc kệ là tức giận, hay là dục hỏa đốt người, một khi chạm vào sẽ phóng thích, phát tiết ra gấp trăm lần, nhất định phải phát tiết toàn bộ một chút không dư thừa mới bỏ qua.

“Duyệt Duyệt…. Cơ thể cô thật mẫn cảm……” Tiếu Thành cởi bỏ áo ngực Cảnh Duyệt, đôi tay nâng ngực, tùy ý xoa bóp liếʍ láp.

“A… Nhẹ… Nhẹ một chút…… Ân……”

“Chụt chụt, cô….” Tiếu Thành một bên xoa ngực, một bên ngậm đầṳ ѵú, giống như đang uống sữa, hút đầu trong miệng.

Anh nuốt một ngụm nước miếng, hàm răng lại cắn đầṳ ѵú lần nữa, để lại một loạt dấu răng trên ngực Cảnh Duyệt.

"A!" Cảnh Duyệt đau đến mức run rẩy, không nhịn được khép chân né tránh, lại bị Tiếu Thành ngăn lại không thể động đậy.

"Không, đau…… Ân ngô, ô ô…… Đừng cắn em.."

Cảnh Duyệt nắm lấy tóc Tiếu Thành muốn anh buông ngực mình ra. Anh cũng không phải người có khuynh hướng bạo lực, theo động tác của cô ta mà thả ra.

Hai bên ngực bị cắn sưng đỏ lên toàn là dấu răng, còn có dấu vết lưu lại của dấu tay, nhìn thật sự rất đáng thương.

Cô ta hít mũi có chút tủi thân. Mấy năm nay cô ta nhìn hình ảnh Tiếu Thành và Tống Lan thân thân ái ái ghen tuông khổ sở, trong mắt cô ta ngập nước, giọng khàn khàn nói: “Lúc anh và Tống Lan lên giường cũng sẽ như vậy sao?”

Đột nhiên nhắc đến tên Tống Lan, Tiếu Thành sửng sốt một chút, tay nắm trước ngực Cảnh Duyệt. Anh thần chí không rõ nhìn Cảnh Duyệt, yết hầu lăn lộn: “Lúc lên giường với cô ấy… Tôi không bắn ra…”

Nghe được lời này, Cảnh Duyệt nháy mắt nín khóc cười lên, sương mù trong mắt mênh mông, cười đến vô cùng vui vẻ: “Nếu như vậy thì thật đáng thương, vậy em sẽ cho phép anh bắn trong tiểu huyệt của em…”

Tiếu Thành im lặng, lời nói vừa rồi kéo lại một ít lý trí của anh. Nhưng anh lại không đứng dậy mà vẫn dựa vào người cô ta.

Cơ thể quen thuộc, ấm áp mềm mại. Cơ thể Tống Lan vì bị bệnh nên nhiệt độ luôn rất thấp, vô cùng gầy yếu.

Thịt nhũ với tay mềm mại co giãn, nhéo một cái có thể cảm nhận được nhũ thịt đàn hồi. Anh không cần cố tình dùng nhẹ sức, cũng không cần cẩn thận chú ý trạng thái của cô ta. Anh có thể làm càn, không hề cố kỵ mà phát tiết du͙© vọиɠ.

Yết hầu lăn lộn mạnh mẽ, Tiếu Thành nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân trầm mê vào.

Lúc trước cũng không phải chưa từng làm…. Bây giờ làm một lần nữa, chỉ cần không thể để Tống Lan biết là được.

Đầu lưỡi Tiếu Thành đánh liếʍ vài vòng quanh nhũ hoa, tiếp theo đầu lưỡi chậm rãi trượt xuống, rơi xuống giữa hai chân Cảnh Duyệt.

Cô ta mặc quần jean bó sát, hoàn toàn dán vào da thịt lộ ra dáng người hoàn mỹ. Hô hấp Tiếu Thành nặng nề, anh vùi đầu giữa hai chân cô ta, hút một cái thật mạnh.

Mùi tanh của thủy dịch và vị nước hoa trên người quanh quẩn, Tiếu Thành bắt lấy đùi Cảnh Duyệt. Anh hoảng hốt giống như trở lại lúc hai người ở chung, thời gian vui sướиɠ ở trên giường.

Anh nôn nóng duỗi tay kéo quần Cảnh Duyệt ra, lộ ra cơ thể sạch sẽ của cô ta. Một xíu lông cũng không có, trắng nõn sạch sẽ như hạ thể của trẻ em.

Tiếu Thành sửng sốt, duỗi tay sờ soạng mấy cái lên huyệt thịt phấn nộn, cảm giác được sự bóng loáng dưới tay: “Cô… Sao cô lại cạo sạch chỗ này?”

“Không phải cạo, là dùng laser triệt lông….” Cảnh Duyệt duỗi tay che tiểu huyệt, hai má đỏ ứng.

“Cô làm sạch hết lông sao?” Tiếu Thành vẫn có chút không hiểu, anh cúi đầu xuống quan sát giữa hai chân Cảnh Duyệt. Môi âʍ ɦộ cô ta không lớn, mở hai chân ra liền lộ tiểu huyệt ra, âm đế bị quần jean ma sát hồng hồng, anh nhịn không được duỗi tay sờ.

“A ha… Ân…” Cả người Cảnh Duyệt run rẩy một chút, tiểu huyệt trào ra một cổ thủy dịch trong suốt, chảy xuống mông.

Tiếu Thành nuốt một ngụm nước bọt, duỗi tay nhét thủy dịch lại vào huyệt.

Thịt huyệt ướt nóng, mềm mại. Tiếu Thành chỉ mới sờ vài cái đã cắm hết ngón tay vào.

Tiểu huyệt gắt gao cắn lấy ngón tay anh, không ngừng mấp máy hút vào. Tiếu Thành nhìn chằm chằm chỗ kia không chớp mắt lấy một cái, côn ŧᏂịŧ phía dưới đã trướng đến muốn nổ mạnh.

“A, ân hừ…… A Thành, a ha ân……”

Anh moi tiểu huyệt của cô ta, âm thanh chụt chụt vang lên. Ngón tay thọc vào rút ra càng nhanh hơn, thấy Cảnh Duyệt sướиɠ đến ngẩng đầu, cả người đều co rút lên. Anh lại đút ngón tay thứ hai và thứ ba vào.

Ngón tay thứ ba tiến vào cắm lộng huyệt cô ta, đầu ngón tay chạm vào điểm G quen thuộc, lại cọ qua cọ lại. Không đến một phút sau, cô ta đã chảy nước mắt, ô ô cao trào.

Thủy dịch phun ra ngoài, Tiếu Thành không chút để ý ấn hai chân cô ta tiếp tục moi móc.

“A a a a, không, không cần…… A ha… Ân, quá nhanh…… Ô, không ách ân……”

Kɧoáı ©ảʍ từ âʍ đa͙σ nhảy lêи đỉиɦ đầu, cơ thể khô khốc hồi lâu của cô ta được sảng khoái vui sướиɠ đánh úp mãnh liệt.