Chương 8 Ngôn tình hiện đại (2)

Tìm kiếm ký ức trong đầu, có lẽ đây sẽ là cơ hội.

Câu lạc bộ giải trí Sao Kim không phải là một câu lạc bộ toàn diện, người phía sau nó rất không bình thường, điều này khiến cho nhiều người biết đến đây hơn. Nghe nói chủ câu lạc bộ này là một tên xã hội đen, tuy chưa được xác nhận nhưng những người gây rối ở đây đều bị người trong câu lạc bộ cho một trận rồi đuổi đi mà tất cả những người này đều không có ai quay lại trả thù.

Thân phận của mỗi người phục vụ ở đây đều đã được điều tra rõ ràng, nhưng chỉ cần bước vào thì không ai dám gây chuyện, có lẽ đây là chính cơ hội của cậu.

Trước đây Mạc Ngôn Thừa đã từng có ý muốn tìm công việc bồi bàn, nhưng cậu thường xuyên bị phát hiện và gặp rắc rối ở một số nhà hàng nhỏ, còn hay gặp phải người quen không có ý tốt, dù biết đây có thể là công việc duy nhất mình có thể làm nhưng nguyên chủ vẫn không bao giờ muốn đến những nơi này.

Bây giờ thì khác, cậu sẽ không quan tâm đến những chuyện đó. Trước đây khi đi làm, cậu đã làm tất cả mọi việc, thậm chí là còn gặp phải những chuyện đáng xấu hổ hơn. Lòng tự trọng mãi không thể so được với mạng sống của mình.

Nghĩ đến đây, Hứa Ngôn Thừa càng muốn đến đây xin việc làm.

Là một câu lạc bộ giải trí, yêu cầu đối với người phục vụ ở đây rất cao, thậm chí có người còn phải có kinh nghiệm nhất định mới được thông qua, cho nên ở đây mỗi năm đều thiếu người làm. Sau khi nói rõ mục đích của mình, rất nhanh cậu đã được đưa tới gặp người quản lý.

Người quản lý này tên là Lý Dũng, chuyên phụ trách giải quyết một số tranh chấp, có vẻ như là một người có kinh nghiệm dày dặn. Loại người này khi ở trước mặt khách hàng sẽ luôn luôn khách khí, tuy có cười với cấp dưới nhưng lại mang theo một chút xa cách.

“Mạc Ngôn Thừa?”

Lý Dũng cầm lấy danh thϊếp nhìn thoáng qua, bắt chéo chân hỏi.

“Đúng vậy.”

“Chính là người trong lời đồn kia, Mạc gia?”

Nếu là Mạc Ngôn Thừa khi nghe được những lời này, chắc chắn cậu ta sẽ quay người rời đi, nhưng Hứa Ngôn Thừa chỉ im lặng xem như đáp lại.

"Thú vị." Nhìn phản ứng của Hứa Ngôn Thừa, Lý Dũng nghiêm túc nói. "Cậu có chắc là muốn làm ở đây không? Trong khi cậu chính là một rắc rối." Đối phương không hỏi bất kỳ câu hỏi nào về lý do vì sao cậu chọn nơi này.

“Tôi không chắc, nhưng tôi muốn thử một lần, đây chính là con đường duy nhất của tôi.”

“Để cho cậu làm ở đây là nhượng bộ lớn nhất của chúng tôi.” Đối phương ý vị thâm trường nói.

“Tôi tin mình có thể làm tốt.”

"Vì một người phục vụ mà chọc giận Tiêu tiên sinh, không đáng," đối phương dừng một chút rồi nói: "Nhưng tôi thấy cậu khá thú vị, nên cứ ở lại thử xem sao.”

Tuy nói như vậy nhưng sau khi Hứa Ngôn Thừa rời đi Lý Dũng vẫn xin chỉ thị của cấp trên. Dù anh ta đã làm việc ở đây được vài năm và có chút quyền lực nhưng đối với loại chuyện này vẫn nên nói một tiếng cho ông chủ biết. Nếu không được, thì đuổi người này đi, nhưng giữ cậu ta ở lại vài ngày thì cũng không có chuyện gì.

"Loại người này mà anh cũng dám giữ?! Lá gan lớn rồi phải không, mau đuổi cậu ta đi ngay lập tức!"

Lý Dũng nghe tiếng gầm rú từ điện thoại truyền vào tai, vốn dĩ gã khá tò mò không biết một người xuất thân từ gia đình quý tộc sẽ như thế nào khi làm bồi bàn, nhưng nếu cấp trên không đồng ý thì gã cũng có thể quên đi. Chỉ cần cho cậu ta ở lại đây vài ngày là vừa đủ để thỏa mãn trí tò mò rồi.

Hứa Ngôn Thừa thay quần áo bồi bàn lên, nghe một người khác hướng dẫn, bộ dáng rất chăm chú lắng nghe.

Những người làm việc ở đây đều rất thông minh và biết Hứa Ngôn Thừa là ai, dạy dỗ một người đã từng luôn cao thượng như thế khiến cho họ có cảm giác thành tựu.

Nhìn đi, thiếu gia xuất thân từ gia đình quý tộc thì đã sao, không có gia tộc cậu ta chỉ là cấp dưới của họ mà thôi.

Những người làm việc ở đây đều được đào tạo cẩn thận, nhưng Lý Dũng nghĩ rằng Hứa Ngôn Thừa sẽ chỉ làm việc ở đây vài ngày nên đã trực tiếp giao cậu cho một người đứng đầu.

Hứa Ngôn Thừa có thể cảm nhận được người phục vụ kia đang làm khó dễ mình, trước kia khi còn là trẻ mồ côi cậu còn gặp phải những chế giễu thậm chí còn nặng nề hơn bây giờ nhiều, nên chuyện này đối với cậu thực sự chẳng là gì cả.

Có người phớt lờ cậu, nhưng đa số đều tỏ ra mỉa mai, mặc dù ở đây không dám làm gì nhưng nói vài câu là rất dễ dàng.

“Ồ, ai đây? Thiếu gia đi lấy thêm vài chai rượu đi.”

“Có biết rót rượu không thế? Thiếu gia?”

……

Bận rộn không ngừng nghỉ cho đến năm sáu giờ sáng, mới được nghỉ ngơi một chút. Người thay ca sẽ không đến trước tám giờ cho nên vẫn còn hai giờ nữa mới được tan ca. Cơ thể này chưa từng chịu đựng nhiều như thế, Hứa Ngôn Thừa cảm thấy cả người đều nhức nhối tê mỏi, đầu óc cũng có chút đau vì thiếu ngủ.

Lý Dũng phát hiện mặc dù Mạc Ngôn Thừa lớn lên trong một gia đình giàu có nhưng cậu lại rất giỏi làm bồi bàn. Nhìn cậu vẫn bình tĩnh trước những lời trêu chọc ác ý của người khác, khiến gã có chút ấn tượng mới về người này.

Hứa Ngôn Thừa đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì Lý Dũng gọi cậu lại. Đối phương lấy ra năm trăm tệ nói: "Là thế này, cấp trên không đồng ý cho cậu làm ở đây. Số tiền này coi như phí vất vả của cậu tối nay đi, cậu nên trở về sớm thì tốt hơn."

Hứa Ngôn Thừa sửng sốt một chút rồi nói, “Tôi có thể làm ở đây mấy ngày?”

“Nhiều nhất là một tuần.”

"Vậy một tuần sau tôi sẽ rời đi." Năm trăm một đêm, làm một tuần cậu sẽ kiếm được một tháng lương, như vậy sẽ có chút tiền để làm việc khác.

"Được, tôi tính cho cậu một ngày làm năm trăm." Lý Dũng đã quen nhìn đủ loại người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại người như vậy, cho nên hắn cảm thấy mình đang làm một việc tốt.

"Cám ơn." Hứa Ngôn Thừa chân thành nói rồi cầm lấy tiền. Những người đến đây đều không phải loại người tử tế gì, gặp được người này đúng thật là rất hiếm.

"Được rồi, cậu có thể tan làm sớm, tôi sẽ kêu người đưa cậu đến chỗ ở."

Ký túc xá của nhân viên có bốn người, nhưng căn phòng Lý Dũng sắp xếp cho cậu chỉ có một mình cậu ở. Có lẽ là vì cậu sẽ rời khỏi trong một tuần tới, nhưng phần ân tình này nếu có cơ hội nhất định cậu sẽ báo đáp.

Không biết vì sao ngoại trừ ngày đầu tiên ra thì công việc của những ngày tới đều là phục vụ ở trong phòng riêng, mặc dù khó tránh khỏi việc bị gây khó dễ nhưng so với ở đại sảnh ngày đó thì bớt mệt hơn rất nhiều.

Hôm nay là ngày cuối cùng cậu làm việc ở đây, không biết có phải do tưởng tượng hay không nhưng không khí trong toàn câu lạc bộ đều rất trang trọng. Đã lâu không nhìn thấy Lý Dũng, những người phục vụ khác thì ngoại trừ những thứ liên quan tới công việc ra những việc còn lại đều từ chối nói chuyện với cậu, khiến cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.