Chương 10 Ngôn tình hiện đại (4)

Sáng hôm sau, khi Hứa Ngôn Thừa đang ngủ say, toàn bộ thông tin về cậu đã được đặt lên bàn của Tần Thiên. Nhìn Hứa Ngôn Thừa vì phụ nữ kia mà làm nhiều chuyện bất lợi như vậy, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

Những chuyện này không nên xảy ra.

Tần Thiên đã gặp qua đủ loại người, có nam có nữ ai cũng đều lấy lòng hắn, cho dù trong lòng họ không vui nhưng những gì họ thể hiện bên ngoài lại rất nguyện ý. Hắn không thích ép buộc người khác, khi người khác khiến hắn hài lòng thì họ chỉ đang đòi hỏi một điều gì đó từ hắn mà thôi.

Trước đây hắn chưa từng yêu ai, đột nhiên gặp được một người nhưng lại thích phụ nữ.

Như vậy cũng không sao, điều này không nằm trong phạm vi suy xét của hắn, hắn không phải là thánh nhân muốn người khác vui vẻ, đương nhiên là phải đạt lấy thứ mà mình muốn.

Hắn sẽ không giúp Hứa Ngôn Thừa trả nợ hay bất cứ thứ gì khác, nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ nhờ người giải quyết, nhưng lần này không hiểu tại sao hắn lại không muốn làm điều đó.

Chắc là vì hắn đang hy vọng đối phương tự đến tìm mình.

Ngốc trong biệt thự mấy ngày, Hứa Ngôn Thừa không gặp lại người đàn ông kia kể từ ngày hắn đưa cậu về.

Có lẽ, đối phương đang cân nhắc?

Nhưng cậu không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Sau khi bày tỏ ý muốn được làm việc với quản gia nhưng đối phương chỉ nói: “Cậu Mạc, nếu cậu cần gì có thể trực tiếp nói với Tần thiếu gia.”

Cậu chỉ có thể từ bỏ.

Trên người chỉ có 3500 tệ, lúc cậu tìm Lý Dũng, hắn ta khó nén được sự ngạc nhiên của mình.

Theo như vậy một người, còn sợ thiếu tiền sao?

Có lẽ Lý Dũng cho rằng Hứa Ngôn Thừa không hiểu được giá trị của Tần Thiên, cho nên hắn ta đã nói một chút về công việc của Tần Thiên cho cậu nghe, tuy nhiên hắn chỉ nói một phần mà thôi.

Mỗi lần cậu muốn ra ngoài, quản gia luôn mỉm cười hỏi cậu cần gì sau đó là uyển chuyển từ chối.

Có lẽ cậu nên cùng người kia nói chuyện.

Cầm ly cà phê từ tay hầu gái, Hứa Ngôn Thừa do dự đứng trước cửa thư phòng.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Người đàn ông đang cúi đầu xử lý công việc, không có ngẩng đầu lên.

Đặt cà phê trong tay xuống, Hứa Ngôn Thừa gọi Tần Thiên.

Đối phương không chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn cậu ý bảo cậu tiếp tục.

"Tần tiên sinh, tôi không biết vì sao ngài lại đưa tôi về, cũng không sắp xếp công việc gì cho tôi. Cha mẹ tôi đã qua đời, tôi không có nơi nào để đi. Cảm ơn ngài đã thu nhận tôi, nhưng thứ tôi cần bây giờ là một công việc, không phải là thú cưng được nuôi dưỡng suốt ngày mà không cần làm việc gì."

Cậu nghiến răng nói ra hai chữ đó, nhưng vẻ mặt người đàn ông lại không hề thay đổi. Hứa Ngôn Thừa yên lặng chịu đựng sỉ nhục trong lòng. "Không biết ngài có ý định gì không?"

"Chẳng lẽ em không biết tôi đưa em về là vì cái gì sao?" Người đàn ông đứng dậy và nói: "Em còn nhớ những gì tôi đã nói khi lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

“Còn nhớ.” Hứa Ngôn Thừa gật đầu.

"Tôi nghĩ là em hiểu ý của tôi, hay là em muốn tôi tự mình dạy em làm những chuyện này?" Người đàn ông ái muội mà nói vào tai cậu.

Hứa Ngôn Thừa xấu hổ lùi lại một bước, rời khỏi vòng vây của đối phương, cúi đầu nói: “Tôi biết rồi, xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”

Nói xong, xoay người vội vã rời khỏi.

Giống như lời mà Lý Dũng đã nói, có chỗ dựa vì sao lại phải tự mình chịu đựng?

Có lẽ đối phương chỉ cảm thấy mới mẻ mà thôi, khi hết hứng thú chắc là sẽ thả cậu ra.

Buổi tối lúc trở về phòng, Tần Thiên vẫn như thường ngày mà đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, không ngoài dự đoán, trên giường đã nhô lên như có người ở trong đó.

Trong lúc đang tắm, hắn có nghe thấy tiếng mở cửa, biệt thự này luôn được canh giữ cẩn thận hắn không lo sẽ có người đột nhập, quản gia cũng sẽ không tùy tiện vào phòng của hắn. Suy nghĩ một chút liền biết người đó là ai.

Tần Thiên không thích người lạ ở trong không gian của riêng mình, nhưng không ngờ đối với người này hắn lại không có bài xích.

Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy người này, hắn đã chú ý đến cậu, hắn cảm thấy trên người cậu có điều gì đó mà hắn chưa từng cảm nhận được từ những người khác...

Người như hắn không cần nhất là loại này, cách tốt nhất chính là trực tiếp loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn trước khi nó trở thành nhược điểm của mình, nhưng không hiểu tại sao hắn lại không muốn làm vậy.

Nếu đã như thế thì đem người này đến bên cạnh là được.

Tần Thiên không biết đối phương muốn gì, nhưng hắn biết mình vĩnh viễn có một loại bao dung không thể giải thích được với cậu.

"Không thấy chán sao?" Tần Thiên đi tới bên giường mỉm cười nhìn Hứa Ngôn Thừa ở trong chăn. Thấy cậu không có xốc chăn lên, hắn chỉ ngồi ở mép giường mà không làm gì khác.

Chăn bông bất ngờ bị kéo ra, khiến Tần Thiên có chút kinh ngạc nhưng hắn lập tức nhận thấy có gì đó không ổn.

Sắc mặt Hứa Ngôn Thừa đỏ bừng, quần áo lộn xộn, đồng tử dại ra, hơi thở dồn dập.

Tần Thiên sửng sốt một chút sao đó liền phản ứng lại có người dám trong địa bàn của hắn bỏ thuốc người của hắn?!

Nhưng sau đó hắn liền cau mày, mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không nói ở bên tai cậu, "Tôi không có ý định sẽ làm gì em, thế nhưng em lại xuất hiện trước mặt tôi bằng bộ dạng này, nghĩ tôi sẽ không làm gì em thật sao?" Không để ý đến bất mãn trong lòng Tần Thiên xoay người thiếu niên lại.

Hứa Ngôn Thừa mặc đồ ngủ màu trắng, tóc còn ẩm ướt chưa khô chắc là vừa mới tắm xong.

“Biết tôi là ai không?”

"Ai..." Ý thức Hứa Ngôn Thừa không rõ ràng, đây là do công dụng của loại thuốc kia, cậu cái gì cũng không biết chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, “Lát nữa em sẽ biết.”

Kéo áo ngủ lỏng lẻo của thanh niên xuống, một mảnh da thịt trắng nõn lộ ra, hai điểm đỏ tươi bắt mắt kia khiến cho hơi thở của Tần Thiên trở nên dồn dập, hắn cúi người ngậm lấy...

( cua đồng bò qua…… )