Chương 8: Của anh là lớn nhất

Tần Phong đứng trước màn hình giám sát, hắn phất tay, những người khác lùi về sau đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Hình ảnh bên trong màn hình ám muội, âm thanh phóng túng suồng sã phủ khắp, lượn quanh bốn phía, biến thành một buổi biểu diễn dành riêng cho một người.

Tần Phong ngậm điếu xì gà, hắn chậm rãi châm lửa một cái, cách làn khói mờ ảo thưởng thức màn phát sóng trực tiếp.

Hiện tại hắn có thể lên lầu, nhưng hắn không làm vậy.

Loại chuyện như thế này, chú ý về cảm giác thì, tệ.

Nếu như chỉ là du͙© vọиɠ của thân thể, vậy còn khuya mới làm hắn bị kí©h thí©ɧ.

Hắn giữ lại người này, là vì có bí ẩn chưa được giải đáp.

Giờ đây dường như hắn đã phát hiện ra, bí ẩn nối tiếp bí ẩn.

Tần Phong hơi cúi người, ánh mắt sau thấu kính xuyên thủng màn hình. Trong con ngươi ấy, thanh niên nhắm chặt hai mắt, không ngừng thở dốc, khóc rống, tay chân rung động, co giật.

Hắn nặng nề lấy hơi, nở nụ cười.

Cả cai nghiện mà cũng có thể khác biệt so với tất cả mọi người đến vậy, thú vị thật.

Một tháng sau, Trần Hựu trở về làm người. Từ đầu đến chân cậu được cọ sạch mấy lần, rồi được mang trở về đưa đến một căn phòng khác.

Không giống căn trước kia ở, căn phòng trước mắt cực kì rộng rãi, trang trí tinh xảo, có một mùi vị tản ra trong không khí.

Là xa hoa.

Trần Hựu nằm trên giường, nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu. Cậu cảm thấy cho dù đến khi cậu hoàn thành hết đống nhiệm vụ này trở về, cũng sẽ không bao giờ quên những điều đã phải trải qua trong một tháng nay.

Thảm bỏ mẹ.

Cũng đặc sắc bỏ xừ.

"Chờ tao trở về, tao nhất định sẽ ra oai với ba thằng khỉ trong ký túc xá, khoe tao từng cai nghiện."

Trần Hựu rung chân, "Mày nói xem bọn nó có tin không?"

Cậu không để 444 trả lời mà tự mình nói, "Chắc chắn không tin."

Thằng ngu mới tin.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa mở ra từ bên ngoài, có tiếng bước chân lại đây, nương theo mùi hương của mực tàu.

Trần Hựu nằm yên không nhúc nhích, chỉ biếng nhác hé mắt ra một chút, lợn chết không sợ nước sôi.

Tần Phong đút tay vào túi, không biết đang suy nghĩ gì. Khi hắn trầm mặc, khoé môi đè nén, uy thế mạnh mẽ sẽ phóng ra ngoài, khiến người ta không rét mà run.

Trước đây Trần Hựu từng chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với người ta, chưa lần nào bại trận, giờ thì không được, cậu rất đói.

"Có gì ăn không?"

Tần Phong không đáp.

Trần Hựu ngẩng mông lên, người bật nhảy một cái nhào về phía trước.

Tần Phong hoàn toàn là phản xạ có điều kiện rút hai tay đang đút trong túi quần ra, giang rộng đón lấy.

Hai người va vào nhau, long trời lở đất.

Trần Hựu bụm trán, đau đến nhảy lên nhảy xuống, bật thốt một câu, "Má nó, đầu anh làm bằng sắt hả? Cứng vcl!"

Chớp mắt tĩnh mịch.

Trần Hựu ngẩng đầu, thấy bộ dạng cười như không cười của lão đàn ông, cậu hít một hơi.

Đảo một vòng con ngươi, Trần Hựu nịnh nọt vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người lão đàn ông, "Nhị gia, ngài không sao chứ? Có cần tôi thổi giúp ngài không?"

Cằm bị nắm, cảm giác thô ráp kia như lưỡi dao xẹt qua, Trần Hựu ngậm miệng.

Tần Phong bóp bóp gương mặt dưới mắt mình, "Cậu không đi đóng phim, đúng là uổng phí."

Khoé mắt Trần Hựu giật giật, đầu óc cậu nhanh chóng lưu thông, khó phân thật giả đáp, "Nhị gia, sợ ngài không tin thôi, chứ hồi nhà tôi chưa xảy ra chuyện, tôi muốn dự thi vào học viện điện ảnh."

Tần Phong nhướng mày thành hình ngọn núi, "Nếu cậu mà thi, thì chắc chắn phải được hạng nhất."

Trần Hựu lén trợn trắng mắt, cái rắm, cậu thậm chí còn không vượt qua được, tèo ngay màn diễn cảnh khóc.

Loại người như cậu trời sinh bạc tình, giống như thể không có tuyến lệ. Vừa vào thế giới giả lập, đổi sang cơ thể người khác, liền khóc thành chó.

"Nhị gia, ta có thể vừa nói vừa ăn không?"

Trần Hựu liếʍ đôi môi khô khốc, cười khổ nói, "Tôi sắp đói đến tê liệt rồi."

Một lát sau, cậu ngồi ở một bên chiếc bàn dài trong phòng khách, cảm giác như cách xa vời vợi với Tần Phong.

Người có tiền mà, muốn làm màu cũng được thôi, ấy thế mà toàn bộ những món trên bàn lại đều là đồ chay.

Quá sức tưởng tượng.

Anh không thể tự kiềm chế mình không ăn, sẽ không để cho người ta ăn sao.

Trần Hựu đẩy đẩy đĩa khoai tây bào sợi trước mặt, muốn ăn thịt.

Từ khi Kiều Minh Nguyệt theo Tần Phong, y bắt đầu cẩn thận ở khắp nơi khắp chốn, trong miệng không hề dính lấy một chút thức ăn mặn.

Tuy rằng Tần Phong không hôn y, nhưng khi nói chuyện sẽ xuất hiện mùi hơi thở, y sợ hãi, cũng sợ bị vứt bỏ.

Trần Hựu thở ngắn thở dài, là động vật ăn thịt, cậu chỉ muốn ăn thịt. Không ăn một bữa, cả người lập tức khó ở ngay.

Muốn tiếp cận Tần Phong, đây chính là bước khó khăn nhất.

Ỉu xìu lay mấy miếng cơm trắng, Trần Hựu dựa vào sau một chút, chân tùy tiện gác lên, uể oải không xương.

Đám hạ nhân dồn dập trợn mắt ngoác mồm, một người tao nhã như Tiểu Kiều công tử, đứng thôi cũng chính là một bức họa. Còn tên này đây, ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, khắp người là sự tầm thường đáng xấu hổ, không có cách nào so sánh.

Ông chủ bị sao vậy?

Tần Phong không bị sao hết, chỉ là não bị chập.

Khi hắn nghe thấy loạt tiếng đũa chạm bát vang leng keng, chậc lưỡi, ghế tựa chuyển động, thở dài, đã muốn đè người lên bàn, hất đổ cơm nước xuống ngay.

Trần Hựu cố ý.

Muốn gây sự chú ý với người này thì phải lột da, mất đi tất cả thịt, cậu đã có chuẩn bị.

Tầm mắt tuỳ ý lướt qua dừng lại trên một chiếc dương cầm, Trần Hựu không nhịn được nhớ về chuyện cũ năm xưa.

Hồi còn bé, ba mẹ cậu dẫn cậu đi xem hoà nhạc. Cậu ngờ nghệch ngây ngốc đứng giữa một đống nhạc cụ ngó cái này nghía cái kia, cuối cùng nằm sấp trên chiếc dương cầm không chịu đi.

Ba mẹ cậu cao hứng lắm, con trai thích dương cầm tới vậy, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở.

Bọn họ bớt ăn bớt mặc hơn nửa năm, trong nhà có thêm một chiếc dương cầm.

Trần Hựu bắt đầu tháng ngày gặp nhau chi bằng không thấy với chiếc dương cầm, sống dở chết dở đến khi tốt nghiệp tiểu học mới học được một bài hát, tên là "Trời đầy sao".

Mẹ già vô cùng đau đớn, không ít lần bắt ép dụ dỗ Trần Hựu, tóc nhanh chóng bạc phơ.

Trần Hựu không chịu học, cũng không thích, thường vì chuyện này mà cãi nhau với mẹ già.

Sau đó, cậu không còn mẹ.

Khi tâm tư Trần Hựu trở về, cậu phát hiện mình đã đứng trước chiếc dương cầm, tay đặt trên phím đàn.

Sắc mặt cậu biến đổi liên tục, có ngạc nhiên, mê man, cũng có lo lắng, luống cuống. Cả nửa ngày, ngón tay cậu mới chuyển động, đánh lên khúc ca duy nhất cậu biết trên đời này, "Trời đầy sao".

Tần Phong nhìn Trần Hựu trước dương cầm, rút đi lớp nguỵ trang bẩn thỉu mà vụng về, chỉ sót lại gương mặt bi thương, chân thực không dính chút tạp chất.

Đáng yêu hơn nhiều.

Lúc này, hạ nhân lại đây báo cáo, nói là Đường thiếu gia tới.

"Chào cậu."

Lúc vào cửa, Đường Giác trông thấy có một người bên chiếc dương cầm, tưởng là Kiều Minh Nguyệt, gã đang định gọi Tiểu Kiều thì âm thanh bỗng kẹt lại trong cổ họng.

Không phải Kiều Minh Nguyệt.

Vóc người cao hơn, gầy hơn, tóc ngắn hơn, mông vểnh hơn.

Sau khi biết là ai, con ngươi của Đường Giác lập tức trợn ra ngoài.

Sao cậu lại cho một tên trai bao ở lại trong nhà? Coi như là Kiều Minh Nguyệt ra nước ngoài đóng phim, thấy cô đơn, trống rỗng, thì cũng có rất nhiều chọn lựa cơ chứ.

Phản ứng thứ hai của Đường Giác chính là, may mà Trang Hiểu vẫn chưa biết. Cái mông của y vì cậu hai mà đã chuẩn bị gần hai mươi năm, bại bởi Kiều Minh Nguyệt còn có thể thông cảm được, ai bảo người ta mang cái khuôn mặt kia. Thế nhưng, đến cả một con vịt ngọ nguậy trong rãnh nước bẩn cũng có thể chui vào nơi này, y sẽ tức đến hộc máu.

Trần Hựu nhột đứa ư mnhỏ hiểu lễ nghĩa, "Chào Đường thiếu gia."

Không đưa tay đánh người tươi cười, Đường Giác nhoẻn khoé miệng thành một độ cong, "Chào cậu."

Chào hỏi xong, Trần Hựu không nán lại phòng khách nữa, cậu mượn cớ quay về phòng.

Đường Giác nhìn chằm chằm người đang lên lầu, "Cậu, nghe bảo tháng sau Tiểu Kiều sẽ về nước?"

Tần Phong lau miệng, "Ừm."

Đường Giác có phần không rõ tình hình của cậu hai gã, "Cháu thấy Tiểu Kiều rất hợp theo bên cạnh cậu."

Chân dài Tần Phong bắt tréo, "Vậy sao?"

"Vâng." Đường Giác đáp, "Gia thế cậu ta trong sạch, tác phong tốt, không tiếp xúc với người và việc không sạch sẽ, còn là một nghệ thuật gia, tâm tư đơn thuần."

"Nếu cậu ta tốt như vậy," Tần Phong nói, "không bằng cậu làm mai cho cậu ta với cháu?"

Lòng Đường Giác hơi căng thẳng, "Cậu đừng trêu cháu ạ."

"Trái tim của Tiểu Kiều đặt hết cả trên người cậu. Bình thường lúc chạm mặt, mấy người bọn cháu đều tàng hình trong mắt cậu ta."

Gã nuốt nước miếng, không hiểu sao càng nói, bầu không khí càng cứng ngắc.

Chẳng lẽ, cậu đã chán Kiều Minh Nguyệt rồi?

Không thể nào, gương mặt của người kia, chính là phiên bản của người đã chết nhiều năm nọ.

Chỉ mỗi điểm này, đã đủ rồi.

Dưới áp lực khủng khϊếp, Đường Giác không thể không đổi đề tài, nói về chính sự. Mấy hôm nữa công ty gã sẽ tổ chức buổi tiệc tối, muốn mời cậu hai tham dự, cho gã thể diện.

Tần Phong nói, "Phải xem tình hình hôm ấy."

Không phải cự tuyệt tại chỗ, Đường Giác đã rất hài lòng. Gã thả lỏng dần, lời nói không còn ranh giới, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện bậy bạ.

"Cậu à, lúc thường cậu và Tiểu Kiều hành sự ở đâu thế?"

"Xem tâm trạng."

Đường Giác ám muội, "Từng thử trên bệ cửa sổ chưa?"

Tần Phong uống một ngụm trà, "Chưa từng thử."

"Vậy lần sau bọn cậu thử xem." Đường Giác cười híp mắt, "Cháu đảm bảo, tuyệt đối kí©h thí©ɧ."

Hàn huyên một hồi, Tần Phong nhận điện thoại. Đường Giác lượn lờ chung quanh, lượn một hồi, người đã lượn lên lầu luôn.

Trong phòng vệ sinh ở hành lang, Trần Hựu đang huýt sáo. Cậu không huýt vài tiếng, vòi nước mở không ra.

Sau lưng bất thình lình có tiếng bước chân, Trần Hựu giật mình một cái, nhanh chóng nhét vật nhỏ vào trở lại, mất mặt.

Đường Giác sắc mặt thâm trầm đến đây, "Thằng nhãi, khuyên cậu một câu, thừa dịp bây giờ còn đi được thì đi nhanh lên, bằng không thì đến lúc cậu muốn đi lại không đi được..."

Mặt Trần Hựu cũng thâm trầm, người anh em à, tôi cũng muốn đi đó chứ, tôi không muốn ở lại đâu.

Nhưng cậu hai của cậu là mục tiêu nhiệm vụ của tôi, tôi phải xử lý hắn xong thì mới sang màn tiếp theo được.

Đường Giác không hề che giấu sự khinh bỉ của mình chút nào, "Loại người như cậu, ở Kim Sắc cũng không sống nổi nữa, thật sự không biết cậu hai chập mạch ở chỗ nào."

Trần Hựu vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh kia, phép khích tướng vô dụng với cậu, cậu có mục tiêu rõ rệt, đã lên đường, không thể quay đầu.

Nhưng ở trong mắt người khác, hành động của cậu là không biết xấu hổ.

Đường Giác chửi một tiếng trong lòng, sự mắc tiểu quấy rầy tế bào não của gã, gã ra trước bồn tiểu xả nước.

Trần Hựu liếc mắt một cái theo bản năng, rồi lại liếc thêm một cái. Cậu cảm thán, đúng là có cậu, ắt có cháu.

"Thế nào?"

Đường Giác cà lơ phất phơ cười, "Có phải so với mấy vị khách của cậu thì lớn hơn đúng không?"

"Đúng là lớn hơn."

Trong lúc vô tình liếc mắt, Trần Hựu phát hiện ra bóng dáng cao lớn ở cửa, cổ cậu cứng đờ.

Muốn chết.

Chắc chắn Tần Phong đã chứng kiến bộ dạng biếи ŧɦái ban nãy của cậu.

Đường Giác vẫn tiếp tục khoe khoang, "Thế so với cậu tôi thì sao?"

Mắt Trần Hựu trợn trắng, so so cái cứt ấy, cháu trai lớn à, cháu nhìn ra sau đi, ánh mắt của cậu cháu trông như rắn độc ấy, hắn muốn ăn thịt người.

Thấy người không đáp lại, Đường Giác cảm thấy buồn bực, một tên bán mông mà cũng dám ra vẻ sĩ diện với gã. Gã quay người, định nhục mạ cậu một phen, trong dư quang thấy cậu hai hắn, trực tiếp bị doạ nhảy bổ ra sau, va phải bồn tiểu, "Cậu... Cậu hai..."

Trần Hựu nối liền theo, "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Tần Phong cười rộ lên, dáng vẻ nho nhã ôn hoà, "Đẹp không?"

Hai người ở đây đều tê cả da đầu.

"Không đẹp." Lắc đầu thành cái trống lắc, Trần Hựu nghiêm mặt nói, "Của anh là lớn nhất, đẹp nhất, thật đó, tin tôi đi."

Tần Phong, "..."