Chương 11

Ngày thường Trần Hựu xem vài tấm ảnh, nhìn cảnh cắn thứ kia, đều nằm úp sấp trước máy vi tính, nghiên cứu biểu tình ăn cái kia, nói là kẹo que, lại còn liếʍ như đường ngọt, lại còn nuốt say mê, có ăn ngon như vậy sao?

Mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng Trần Hựu cảm thấy được, cậu có thể mời người khác ăn, nhưng không ăn của người khác.

Thế nhưng…

Trần Hựu liếʍ môi, nếu là sữa bò vị dâu tây mà cậu thích, thì đó lại là chuyện khác.

Nhưng hiển nhiên, Tần Phong chỉ có thể vị, nhất định là khó ăn.

Tính sao bây giờ? Trần Hựu co ngón tay, tìm cớ, vượt qua cửa ải này.

Đôi mắt lóe lên, Trần Hựu nghĩ tới điều gì đó, hé miệng ấp ủ cảm xúc.

“Nhị gia, miệng tôi bị lở.”

Âm cuối Trần Hựu vừa uốn ra, cậu lập tức trông thấy chú chim lớn run rẩy run rẩy tự co đầu lại, ủ rũ .

Trời có bao nhiêu lớn, ám ảnh trong lòng Tần Phong diện tích lớn bằng bấy nhiêu.

“Nhị gia, vậy tôi…” – Cũng không dám nhìn sắc mặt đối phương, Trần Hựu sợ mình không nhịn được, cười khóc tại chỗ, cậu chỉ chỉ phía cửa: “Về trước nha, ngủ ngon.”

Không có câu trả lời.

Trần Hựu đi tới cửa, một bước hai bước, ba bước bốn bước, bất giác muốn hát lên, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói: “Ở lại.”

Đưa lưng về phía Tần Phong, Trần Hựu làm mặt quỷ, ha ha ha ha ha chỉ sợ anh không cho ở lại mà thôi.

Một lát sau, Trần Hựu nằm trên giường, giường vừa lớn vừa mềm, cái mông còn lún sâu xuống.

Người có tiền thật biết hưởng thụ.

Trần Hựu vừa xem thường, vừa cọ mặt lên gối, thoải mái quá đi.

Cậu ngáp, mí mắt líu díu, buồn ngủ quá, ngủ thôi.

Đỉnh đầu bất thình lình vang lên giọng nói: “Không phải sợ sét đánh sao? Còn có tâm trạng ngủ?”

“…”

Trần Hựu lén lút ở góc mắt Tần Phong không nhìn thấy, thò tay vào miệng, cắn cắn, tỉnh rồi.

Hắc ác lên, ai cũng sợ.

“Nhị gia, bình thường tôi đều sợ sét đánh trời mưa, giờ có ngài ở bên, tôi lập tức có cảm giác an toàn, sẽ không sợ.”

Không đi tìm hiểu thêm đó là thật hay giả, Tần Phong dựa vào đầu giường đọc sách, trước đây xuất hiện đêm mưa, chuyện duy nhất hắn có thể làm, đó là chờ mưa tạnh.

Tối nay lại khác.

Trong bóng tối xông tới một sinh vật không rõ, miệng đầy lời nói dối, kêu oang oác, rất ồn ào, hắn lại bất giác ăn, mùi vị cũng rất ngon.

Cho nên, mặt sau mới xuất hiện tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Đêm hôm đó, thân thể được thỏa mãn và phát tiết, linh hồn vẫn còn đang gào thét, vẫn chưa đủ, nó vẫn tĩnh mịch.

Chỉ trong phút chốc linh hồn mở ra lỗ hổng, sinh vật không rõ lập tức chạy vào.

Không hề phòng bị.

Tần Phong nửa khép mi mắt: “Tên nhóc lừa đảo, lấy móng vuốt bẩn của cậu ra.”

Trần Hựu nhìn một cái, móng tay bị cậu gặm loang lổ, trên hai ngón tay còn có vài vết sẹo, là tàn thuốc khách dí vào, rất xấu xí, không thể nào sánh bằng bàn tay nghệ sĩ của Kiều Minh Nguyệt.

Trần Hựu rầu rĩ thở dài, đổi thành cậu, cũng sẽ đạp mình, ôm lấy Kiều Minh Nguyệt.

Trần Hựu vươn mình nằm úp sấp, thói quen lấy cái mông đỉnh đỉnh chăn, giữa cậu và Kiều Minh Nguyệt, cậu còn không bằng một Hạ Hồng, lấy cái gì mà chơi cùng người ta?

Bốp một tiếng, mông Trần Hựu bị đánh, cậu thò đầu ổ gà từ trong chăn ra, bày ra vẻ mặt người da đen dấu hỏi chấm.

Tần Phong cứng rồi, hắn không mặn không nhạt nói: “Ngứa mông?”

Trần Hựu đỏ mắt đến mang tai, tên dê già!

Bên ngoài mưa rơi nhỏ, tí tách tí tách, như hai con người xa lạ sưởi ấm cho nhau, kí©ɧ ŧìиɧ thô lỗ và dã man trôi qua, lập tức trở thành triền miên quấn lấy, trong thời gian ngắn không thể dừng được.

Tần Phong vẫn đang đọc sách, không biết qua bao lâu, con mắt của hắn khô khốc, hơi mỏi, lúc đó hắn mới phát hiện người bên cạnh còn đang mở to hai mắt trừng trần nhà.

“Sao còn chưa ngủ?”

Trần Hựu chớp mắt một cái: “Nhị gia không ngủ, tôi cũng không ngủ.” – Thật ra đã nghẹn sắp thành thiểu năng trí tuệ rồi.

Cậu không dấu vết cắn lưỡi nâng cao tinh thần: “Tôi sẽ ở bên nhị gia.”

Tần Phong nói: “Há miệng.”

Trần Hựu mím chặt miệng: “Không.”

Cằm bị nắm, dưới lực đạo đáng sợ, cằm cậu bị ép há mồm, đầu lưỡi đỏ tươi bại lộ.

Thần sắc Tần Phong nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình gì.

Trần Hựu biết, đa số thời điểm người đàn ông này càng ôn hòa thì càng nguy hiểm, hắn nở nụ cười, thì cậu phải khóc.

Nếu như hắn cười ra tiếng, vậy thì xong rồi, ít nhất cậu phải cụt chân hoặc mất tay.

Nhưng khi hắn không lộ vẻ gì, tâm tình lại là rất tốt.

Bây giờ chính là vậy.

Trần Hựu lè lưỡi, đảo qua bờ môi, cậu lấy nhân cách thuần lương của mình để thề, đây chỉ là bất giác.

Đôi mắt Tần Phong tối sầm lại: “Sao phải làm vậy?”

Trần Hựu ngẩng đầu, giả vờ ngây ngốc: “Nhị gia hỏi chuyện gì?”

Tần Phong đột nhiên không muốn nghe đáp án, hắn nắm chặt bả vai gầy gò của thanh niên, lật người lại.

Mặt dúi vào trong gối, Trần Hựu: “…”

Tần Phong một tay ấn lên sống lưng trắng bệch đơn bạc trước mắt, một tay túm tóc thanh niên kéo, sợi tóc đó xuyên qua khe ngón tay hắn, mềm mại ngoài ý muốn.

Trần Hựu đang động cánh mũi hít thở, phát hiện cái tay kia trên đầu đang sờ tóc cậu.

Trần Hựu ngây ngẩn cả người.

Sau một giây, một chợt lạnh, tê rần, lần này là hơn hai giờ.

Trần Hựu tựa như chó chết nằm úp sấp trên giường, chân không khép lại được, cho dù Tần Phong làm cái gì, cậu đều không nhúc nhích.

Trên người ẩm ướt, âm ấm, Trần Hựu chống đỡ mí mắt, quay đầu về sau, người đàn ông kia đang chùi mông cho cậu, vẻ mặt âm trầm, còn có khó hiểu.

“444, sau một giờ đánh thức tao.”

Nói xong thì chết ngất.

Sau một giờ, Trần Hựu bị tiếng leng keng trong đầu đánh thức, cậu gian nan xoay người, mặt dán sau lưng người đàn ông, cánh tay vòng lấy, vỗ về như đang dỗ trẻ nhỏ.

Sau lưng Tần Phong cứng đờ.

Boy tâm cơ – Trần Hựu online.

Tuổi ấu thơ chính mắt nhìn cha mẹ chết thảm, đến trung học mắt thấy người yêu chết bệnh, từ đó phong bế chính mình, nội tâm cô độc, vặn vẹo, máu lạnh, bài xích tình cảm, và cũng khát vọng chúng.

Trần Hựu mơ mơ màng màng lầm bầm: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ tới cứu vớt em.”

Sáng hôm sau, quản gia theo thường lệ tới gõ cửa, đưa báo hàng ngày.

Tần Phong có thói quen xem báo trong phòng vệ sinh.

Cửa mở ra từ bên trong, quản gia dâng báo tới: “Tiên sinh…”

Nửa câu sau khi thấy người xuất hiện trong phòng, im bặt.

Trần Hựu vò tóc, trên mặt còn có vệt hồng bị đè ra: “Chào buổi sáng, chú Vương.”

Chú Vương nhanh chóng đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Không bao lâu sau, chuyện tối hôm qua Trần tiểu chủ được hoàng đế lâm hạnh lập tức truyền ra.

Một đêm trôi qua, địa vị Trần Hựu đã khác biệt, cậu ăn bữa sáng phong phú, hai chân vung vẩy theo thói quen.

Đám người hầu đều cảm thấy, đây không phải là nhất thời ngẩng đầu sao, ai chưa từng có, không có gì ghê gớm.

Sáng sớm Tần Phong đã ra ngoài , Trần Hựu ăn uống no say, phơi bụng trong vườn hoa.

Phơi một lúc, mông Trần Hựu lại đau không chịu nổi, lại đổi thành nằm úp.

“444, có thuốc mỡ không?”

“Keng, có, Hoa Cúc Linh.”

Trần Hựu thích cái tên này, rất mới mẻ: “Cho một lọ.”

“Keng, cần giá trị thiện niệm: 50.”

Trần Hựu hùng hùng hổ hổ, cậu lật báo, nhìn thấy một bản tin, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ, nếu mình có tiền, thì sẽ ủng hộ trường tiểu học này.”

“Keng, chúc mừng Trần tiên sinh, giá trị thiện niệm +70.”

Trần Hựu ngơ ngác, ta làm cái gì sao?

Trước mặt bỗng dưng xuất hiện một lọ thuốc mỡ, nhiều đóa hoa cúc nhỏ trải rộng trên dưới, trên cái nắp ba chữ nho nhỏ Hoa Cúc Linh, trông rất mới lạ.

Trần Hựu vội vã nhét trong túi, lần tới dùng.

“Vừa nãy tao làm cái gì mà được 70 giá trị thiện niệm?”

Tự động trả lời: “Keng, đang bận, xin để lại lời nhắn.”

Trần Hựu: “…”

Cậu uống hết nước trái cây, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người tới: “Hai vị.”

Còi và Béo làm bộ không nghe thấy.

Trần Hựu nhướng cao mày: “

thiêu cao lông mày, “Phía trước bàn tử cùng người gầy.”

Bàn tử cùng con dấu cứng nhắc xoay người, nhe răng trợn mắt, cười cực kỳ xán lạn.

“Trần tiên sinh, có chuyện gì không?”

Trần Hựu nói: “Hai người có thể mua hộ tôi năm đồng đậu hũ thúi không?”

“Chỉ cái này thôi sao?”

“Đúng thế.” – Trần Hựu cười híp mắt: “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho nhị gia, là hai người vặn tay tôi giống như đồ chơi như thế nào.”

“…”

Buổi tối Tần Phong trở về.

Chú Vương: “Tiên sinh, nhà bếp có canh, tôi mang tới cho ngài một bát?”

Tần Phong cởϊ áσ khoác: “Được.”

Chú Vương treo áo khoác lên, đến khi vào phòng bếp, hình như nhớ ra cái gì đó, rồi lại quên.

Chờ đến khi chú Vương về phòng, ông mới nhớ ra chuyện vừa mới quên, người trẻ tuổi kia đau bụng .

Trong phòng, Trần Hựu nghe tiếng khóa cửa chuyển động, biết là Tần Phong, cũng không chạy ra nghênh đón, không còn sức để diễn.

Tần Phong ngửi thấy được mùi lạ: “Cậu chảy ra giường?”

Mặt Trần Hựu uốn éo.

Chăn đột nhiên bị xốc lên, thứ béo trắng lộ ra, còn có mùi nhàn nhạt thổi qua.

Tần Phong cau mày: “Có phải ban ngày cậu ăn thứ gì đó đúng không?”

Trần Hựu giả chết: “Không có.”

Không muốn tinh tẫn nhân vong, Trần Hựu muốn nghỉ ngơi hai ngày, cậu dùng chiêu thức khốc liệt nhất, gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn hại chín trăm chín mươi chín.

Tần Phong nhìn thấy vỏ giấy bát trong giỏ rác, còn có mì cay: “Ai mua cho cậu?”

Trần Hựu có cừu oán tất báo, cậu không hề do dự bán đứng hai tên đô con kia, báo mối thù bị vặt tay.

Dưới lầu, đang trực đêm Còi và Béo đánh rùng mình, bọn họ trao đổi ánh mắt, ai ya, đại hạ ngày, sao lại như vậy lãnh.

Sau mười phút, hai người bọn họ đứng trước mặt chủ nhân, run lẩy bẩy.

Tần Phong đang viết thư pháp, hắn hạ bút thong dong, cánh tay vững vàng, tư thái nho nhã.

Trong thư phòng tràn ngập mùi mực, cùng với mùi giấy gỗ, Béo và Còi ngửi, đầu óc choáng váng.

Giấy vo tròn ném vào giỏ rác, nương theo đó là giọng nói lạnh băng: “Tự lĩnh năm mươi.”

“Vâng.”

Chuyện Bàn tử cùng con dấu bị phạt sự, trong nhà người đều thu đến tin tức.

Bọn họ âm thầm ghi nhớ, tiên sinh có phải là nghiêm túc hay không, không ai biết, chỉ cần biết rằng, người mới tới, không được chọc.

Trần Hựu nghe tiếng gió ở hai ngày sau, biết được Tần Phong làm người trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, hắn hung tàn, khát máu, hai người kia có lẽ sẽ chịu một trận da thịt đau đớn.

Đáng tiếc, hắn muốn ăn đậu hũ thúi phải gặp khó khăn rồi.

Trần Hựu lắc lư ở chỗ Tần Phong, theo dõi giá trị ác niệm trên đỉnh đầu hắn, ngày qua ngày, sao vẫ chỉ là mười, một số lẻ cũng không giảm?”

Trần Hựu xuống lầu, quẹo vào nhà bếp, cầm tạp dề tự xuống bếp, làm bữa sáng tình yêu cho Tần Phong.

Một bát mì trộn.

Đôi khi, sau lưng mệt mỏi vài giờ, hiệu quả không chống đỡ được người trước mặt một phút.

“Không phải tôi khoác lác, với tay nghề này của tôi cũng đủ mở một quán mì rồi, anh nếm thử đi.”

Tần Phong vẫn không diễn tả bằng lời cảm xúc trong lòng mình, thần sắc sâu khó lường.

Trần Hựu cười cười: “Nhị gia, tôi còn chưa ăn một miếng, trên đũa không dính nước miếng của tôi.”

Tần Phong giương mắt, ý tứ hàm xúc không rõ.

Trần Hựu giữ vững mỉm cười, nghiêm túc nói: “Thật, tôi chưa ăn một miếng nào cả, lừa anh tôi là con chó con.”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm khϊếp sợ của chú Vương và đám người hầu, Tần Phong cầm đũa lên.

“Tôi nhớ hình như cậu hai mươi sáu tuổi rồi, sao còn giống đứa nhỏ mười bảy mười tám vậy.” – Ấu trĩ đến mức trong mười vạn người cũng không chắc tìm ra một người.

Trần Hựu trợn trắng mắt, tôi vĩnh viễn mười tám, đã được chưa?

Bát mì được Tần Phong ăn, đến cả canh cũng cạn, khi đám người hầu dọn dẹp, đều kinh sợ tới mức suýt nữa thì lỡ tay đánh vỡ bát.

Cơm trưa vẫn là Trần Hựu làm, tỏi dung cà, muối đậu tương, khoai tây lát, ớt chưng đậu phụ, canh kim chi, đủ loại hương vị.

Năm đó Trần Hựu không thi lên đại học, cậu đến quán cơm chú làm thuê, coi trọng một cô bé, còn là học sinh, cậu không theo đuổi được lại còn học được tay nghề này.

Trần Hựu nhìn Tần Phong dùng bữa, nhìn một chút, giá trị ác niệm trên đỉnh đầu đối phương lập tức biến thành 9.99.

Trần Hựu chớp mắt mấy cái, bao nhiêu cơ.

Sao mới giảm đi 0.01? Trần Hựu phun lửa, một bàn này rất nhọc công đó nhá!!!!

“Ăn nhiều chút.”

Trần Hựu gắp rau cho Tần Phong, chỉ chốc lát sau thì gắp thành núi nhỏ, ở trong mắt người ngoài, cậu chính là một gia trưởng đang quan tâm đứa nhỏ nhà mình ăn không ngon, không đủ dinh dưỡng, sẽ ảnh hưởng tới thời kỳ phát triển.

Bỏ mặc đám người hầu đang cúi đầu nhặt cằm, thì hình ảnh này ấm áp cỡ nào, hữu tình cỡ nào.

Vậy mà khi còn sống, bọn họ lại có thể nhìn thấy.

Mười ngón tay Kiều công tử chưa từng dính nước, người mới tới có một tay trù nghệ, tiên sinh thích ăn, nhìn lượng rau chất trên bát hắn kia, còn không phải là rất thích sao.

Về điểm này, người mới thắng.

Sau này Kiều công tử trở về, sợ rằng phải có một trận huyết chiến.

Sau khi ăn xong, Tần Phong uống một ngụm trà, nhớ không rõ đã bao lâu rồi hắn chưa ăn nhiều như vậy, lần trước vẫn là khi còn bố mẹ ở bên, cơm nước trong nhà có mùi vị này.

Hắn lấy kính mắt xuống, nặn nặn sống mũi: “Cậu ở trong Kim Sắc bao lâu rồi?”

Trần Hựu bắt đầu vặn ngón tay.

Thái dương Tần Phong giật giật: “Bao lâu?”

“Bị Nhị gia ngài làm phiền.” – Trần Hựu thở dài: “Tôi phải đếm lại lần nữa.”

Tần Phong lạnh lùng nói: “Ngày mai đi làm kiểm tra sức khoẻ.”

Mí mắt Trần Hựu lật lên: “Anh ngu à, nếu tôi có bệnh thì thì chỉ bằng số lần anh đào động, anh cũng bị lây bệnh rồi.”

Ngữ khí Tần Phong ôn hòa: “Lẩm bẩm gì vậy?”

Da đầu Trần Hựu tê rần, vẻ mặt cậu tha thiết nói: “Nhị gia, tôi nói là canh kim chi này một mình anh ăn hết, khi nào đi bồn cầu phải kiềm chế chút, đừng làm tắc ống nó.”

Tần Phong mặt đen sì.