Nhưng mà những tình tiết này đều là chuyện mãi tận sau này, tình huống trước mắt còn xa mới đến hồi bệnh tật đau thương như vậy. Giai đoạn hiện tại, nam phụ pháo hôi cậu đây mới chỉ bắt đầu tác oai tác quái.
Mấy hôm trước cậu vừa biết được tin trong phủ có người mới, hơn nữa Tướng quân còn đặc biệt ra lệnh cho người canh giữ khoảng sân bên đó, không cho người nào tùy ý ra vào, có thể thấy được sự quan tâm đặc biệt của hắn.
Nam phụ pháo hôi cảm thấy địa vị của mình trong phủ bị đe dọa, sau khi nghĩ đi nghĩ lại đã nghĩ ra một kế thế này. Cậu ta tự giày vò chính mình ngã bệnh, muốn nhân vật chính công đến thăm, mượn cơ hội chứng minh tầm quan trọng của mình trong lòng nhân vật chính.
Ninh Khả Chi: “...”
Trước tiên cậu sẽ không nghiên cứu sâu về mạch não kỳ dị này, dù sao nam phụ đó cũng chỉ là một công cụ thúc đẩy tình cảm trong kịch bản.
Nhưng mà sức khỏe thân thể của nam phụ này quả thật tốt hơn dự liệu của Ninh Khả Chi rất nhiều.
Cho dù cậu đã mở cửa sổ suốt đêm rồi mặc áo mỏng manh khiến mình run lẩy bẩy, thậm chí đến cuối cùng còn đi tắm nước lạnh, để nguyên mái tóc ướt đẫm chịu gió thổi một đêm, kết quả đừng nói chi đến đổ bệnh nặng, mà ngay cả một cái hắt xì cảm cúm cũng không thấy.
Ninh Khả Chi không còn cách nào khác, đành bỏ ra một món tiền khổng lồ mua một chứng bệnh ngẫu nhiên trong khu mua sắm của hệ thống.
Mắt thấy điểm số của mình giảm từ 6 điểm xuống còn 5,99, trái tim cậu đau đớn không thể thở nổi.
0,01.
0,01 là gì?
Đó là 1/600 gia sản hiện giờ của cậu, cũng có nghĩa hy vọng về nhà của cậu đã bị cắt giảm đi 1/3000!!!
Sau khi các triệu chứng của căn bệnh mua từ trong khu mua sắm về bắt đầu xuất hiện, cơn “đau đớn không thể thở nổi” của Ninh Khả Chi đã biến thành đúng nghĩa đen của nó —— trái tim cậu trướng đau, khó thở vô cùng.
Cậu vốn còn lo chứng bệnh ngẫu nhiên của hệ thống sẽ không biểu hiện quá rõ ràng, đến lúc đó cậu còn phải sử dụng kỹ năng diễn xuất được đánh giá là “vô cùng tệ hại” của mình để biểu diễn thêm, nhưng bây giờ đây cậu đã hoàn toàn không phải lo lắng về điểm này nữa.
Với triệu chứng bây giờ của cậu, Ninh Khả Chi nghĩ phải chăng cậu đã mắc phải căn bệnh nan y nào đó.
Nêu không phải tất cả bệnh trạng ngẫu nhiên mua từ khu mua sắm của hệ thống đều sẽ tự khỏi hẳn thì cậu đã hoài nghi có lẽ nào cậu sẽ cứ thế này gõ hai chữ GG ra chào tạm biệt thế giới hiện tại.
Sản phẩm của khu mua sắm, đảm bảo chất lượng, khoảng cách thời gian từ khi Ninh Khả Chi mua bệnh về (cách nói này giống như cậu đúng là kẻ có bệnh) đến khi triệu chứng xuất hiện chỉ tốn có vài giây đồng hồ.
Nhưng chờ tới lúc cậu ốm đến độ hít thở thoi thóp, khó khăn dịch chuyển thân thể lảo đảo bò về giường thì cậu mới đột nhiên ý thức được một vấn đề quan trọng.
Ninh Khả Chi: “Tôi bị bệnh nằm ở chỗ này... nhân vật chính công liệu có biết chuyện không?”
Hệ thống: [...]
Ninh Khả Chi: “...”
Một người một thống không nói gì im lặng thật lâu, cuối cùng hệ thống cũng mở miệng: [Ký chủ, cậu có thể lựa chọn thanh toán một điểm để...]
Ninh Khả Chi: “!!!”
Cậu quả quyết cắt ngang: “Tôi từ chối.”
—— Không được, không thể, không thể nào.
Đó chính là một điểm đấy, là 1/6 gia sản hiện giờ của cậu, sao hệ thống kia không đi ăn cướp đi?!