Thế giới 1 - Chương 16: Tướng quân

Nhưng mà! Nhưng mà!

Vừa tức thì, hệ thống bảo rằng—

Cậu, gọi, nhầm, tên, nhân, vật, công, chính, rồi!

Đây rốt cuộc là cơn ác mộng cấp độ bao nhiêu vậy?!

Ninh Khả Chi muốn trùm chăn lên đầu ngủ tiếp, đợi lúc cậu tỉnh lại, hệ thống sẽ bảo rằng tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn đã tát thẳng vào mặt cậu, có giới hạn của Hào quang phong độ nên ngay cả một động tác đơn giản như trùm chăn lên đầu cậu cũng không thể làm được, chỉ biết nằm thẳng giò trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn vào hư vô.

#mệtquárồi,hủydiệtthếgiớinàythôi#



……

Đờ đẫn nửa ngày cũng không trốn thoát khỏi hiện thực, Ninh Khả Chi bèn cố gắng thuyết phục bản thân—

Thật ra phát âm của “Dương” và “Tường” không khác nhau mấy đâu nhỉ? Hai từ này khá giống nhau mà.

Lúc đó cậu bị bóp cổ nên việc nuốt chữ, âm biến điệu không rõ ràng chẳng phải rất bình thường sao?

Vả lại cậu nói nhỏ như thế, chắc là nhân vật công chính chả nghe thấy đâu…



Nhưng suy cho cùng, Ninh Khả Chi vẫn không đủ dũng khí để xem lại số điểm hiện tại của mình.

Cậu vất vả non nửa năm mới tích được sáu điểm á!

Chắc lần này không bị trừ còn 0 chứ hả?

Không đúng!

Cậu còn mua bệnh ở khu mua sắm nữa, lần này không chừng âm điểm luôn!

Aaaaaaaa—

Trong nửa giờ ngắn ngủi này, tâm trạng của Ninh Khả Chi đã chuyển từ bối rối, mệt mỏi, từ chối tiếp nhận hiện thực và hủy diệt thế giới sang tự thôi miên chính mình.

Song cuối cùng chỉ có thể—

Chấp-nhận-hiện-thực.

Cậu trở mình, nằm ngửa rồi quay mặt vào tường.

Nhưng vẫn giữ biểu cảm hồn bay phách lạc.

Một lúc sau, cậu nói với giọng điệu nhẹ nhàng như thể có thể phi thăng bất cứ lúc nào, [Bé hệ thống ơi... chúng ta thương lượng chút nhé, lần sau, lúc nhắc nhở ấy... khẩn, cầu, hãy, dùng, bản, chép, tay…]

Hệ thống vô cùng vui vẻ đồng ý với yêu cầu “Khẩn cầu đổi thể chữ thành bản chép tay” của Ninh Khả Chi, đồng thời còn thân thiện nhắc nhở ký chủ rằng có thể tùy chọn bố cục và cỡ chữ yêu thích trong phần cài đặt cá nhân.

Ninh Khả Chi: [...]

Giá như cậu biết sớm hơn một ngày... không, chỉ sớm nửa ngày thôi, trước khi cậu kịp thốt ra những lời không thể rút lại kia…

Thôi kệ đi, bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng ích lợi gì.

Ninh Khả Chi cố nhắm lại.

Cuối cùng với tinh thần quả cảm của con cháu thế hệ cách mạng, cậu đưa ra đề nghị hệ thống thông báo cho cậu số điểm còn sót lại (nếu còn nha).

Chết cũng phải chết vui chết khỏe chút!

Ninh Khả Chi tự khích lệ bản thân—

Cho dù thế giới này có phế thật, thì cậu vẫn còn bốn thế giới phía sau nữa.

Nếu cần 300 điểm để về nhà thì bình quân mỗi thế giới 75 điểm, tức nghĩa nâng trình độ từ “đạt” lên “tốt”, đây cũng chẳng phải độ khó khủng khϊếp gì mà cần lấy điểm tối đa ở tất cả các ải.

Cậu có thể làm được!

[24.99]

Ninh Khả Chi tiếp tục thôi miên bản thân—

Nếu giữ tâm tịnh khí hòa thì sẽ gặt hái được chút đỉnh.

Cậu có thể chọn đi theo cốt truyện, tích góp cơ hội rút thưởng, không chừng rút được kỹ năng nào đó hữu ích giống lần trước.

Chẳng phải là cụt tay què chân thôi sao? Cậu chặt là được chứ gì!

Ninh Khả Chi nghiến răng hạ quyết tâm, nửa nhịp sau đó mới chú ý hình như vừa nãy hệ thống thông cáo một con số.