Thế giới 1 - Chương 15: Tướng quân

Bình đại phu nói dứt nửa câu sau nhưng cũng chẳng ôm hy vọng gì.

Mạch tượng kia còn mang ý nghĩa “tích tụ lâu năm”, rõ ràng không thể thoát khỏi trong một sớm một chiều, hơn nữa nếu thật sự nghĩ thông rồi, giác ngộ rồi, thì người này chưa đến nỗi hành hạ mình tới mức sống dở chết dở.

—Hóa ra là “tâm bệnh” ư?

Nghe thế, Tạ Tĩnh Dương chợt nhận ra vì sao Bình đại phu lại tức giận như vậy.

Thầy thuốc là những người nhân từ, đương nhiên không thể ưng lòng với người tự tìm đến bệnh được.

Nhưng nhớ đến nửa canh giờ trước hắn quan sát đối phương từ trên xuống dưới, những cảm xúc cuồng nhiệt gần như thiêu rụi sinh mệnh kia, dường như Tạ Tĩnh Dương sực hiểu vì cớ gì kẻ đang bệnh tật ấy lại đi đến bước đường này.

Chung quy Bình đại phu là một ông lão miệng cứng tim mềm, tuy ngoài mặt giận dữ bảo rằng “không chữa được”, song cuối cùng vẫn trải giấy mực, không ngừng kê đơn thuốc “an thần”, rồi dặn dò: “Con người ta chẳng thể đang yên đang lành mà mắc bệnh, ngài nhớ lại xem trước kia cậu ta đã gặp phải chuyện gì, đả kích gì, sau này nhớ lấy, đề phòng mà tránh đi…”

Điều này thực sự khiến Tạ Tĩnh Dương cau mày, mặc dù hắn có sai người quan sát cậu, nhưng chỉ quan sát xem vị Ninh tiên sinh này có để lộ hay truyền thông tin ra bên ngoài hay không thôi, chưa đến mức theo sát nhất cử nhất động. Hơn nữa, Ninh tiên sinh rất nhạy cảm với chuyện này, cậu sớm đã tìm lý do để đuổi hết gia đinh đi, đương nhiên bây giờ chẳng tài nào biết được nguồn cơn căn bệnh xuất phát từ đâu.

Bình đại phu không biết suy tư của Tạ Tĩnh Dương, bèn nói tiếp: “Cơ chừng hôm nay có chuyện gì đặc biệt… Ngài nói mới sớm tinh mơ cậu ta đã nhốt mình trong phòng, tức là cậu ta biết mình sẽ thành ra thế này. Không cách nào tránh khỏi… nhưng vì cậu ta biết rõ điều đó nên hẳn là vẫn còn hy vọng…”

Bình đại phu đang lảm nhảm đủ điều, còn thần trí Tạ Tĩnh Dương thì lạc trôi đến đâu.

Ngày đặc biệt?

Ngày hôm nay đối với hắn đúng là một ngày khá đặc biệt, là ngày giỗ của phụ thân và huynh trưởng, hắn đã ngồi trước phần mộ của phụ thân và huynh trưởng suốt một đêm dằng dặc.

Hắn còn đích thân lau chùi những dòng chữ khắc trên bia mộ—

Tạ Tĩnh Tường.

[Đừng… đừng đi…]

[Tĩnh… Tường...]

Tạ Tĩnh Dương bất ngờ mở to mắt.

*

Ninh Khả Chi nằm trên giường, hai mắt thất thần.

Trên mặt cậu chỉ còn mỗi vẻ trống rỗng vô hồn.

Mọi thứ trong khu mua sắm của hệ thống đều được bảo hành tận tâm.

Nói bệnh một ngày, tức nghĩa 24 giờ đồng hồ, không lệch một phút, Ninh Khả Chi ngủ một giấc thức dậy đã hoàn toàn khỏi bệnh, không để lại di chứng gì.

Nhưng…

Bệnh thì đã khỏi nhưng con tim cậu “chết” rồi!

Mới nãy! Mới vừa nãy! Khoảnh khắc cậu tỉnh dậy!

Hệ thống thông báo cho cậu một tin chấn động.

Cậu tốn mất một kỹ năng để cải thiện khả năng diễn xuất của mình, dàn dựng cảnh bộc lộ chân tình “trong lúc bệnh tật vẫn nhớ thương không rời”...

Đáng lẽ ra tất thảy phải hoàn hảo, bất kể là bỏ ra số điểm 0,01 siêu to khổng lồ để đổi chác, hay kỹ năng dùng một lần trong vòng xoay may mắn, thậm chí cả cái đoạn hôn mê cuối cùng cũng hợp tình hợp lý.