Chương 47: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (45) phiên ngoại kiếp trước, Lý Tấn (hạ)

"Lý Tấn... Ta hận chàng... Ta hận chàng..."

"Nếu có kiếp sau... Ta

không

bao giờ nguyện ý nhìn thấy chàng..."

"thật

lạnh...

thật

lạnh...

thật

lạnha..."

......

"không!"

Trong bóng đêm, Lý Tấn phút chốc từ

trên

giường ngồi dậy, mồm to thở dốc, hai mắt

hắn

đỏ bừng, cái trán đầy gân xanh, đầy mồ hôi lạnh,

trên

mặt tất cả đều là kinh sợ và đau đớn.

không

biết là lần thứ mấy.

Từ khi nàng

đi

rồi, mỗi đêm

hắn

đều

sẽ

mộng như vậy, trong mộng nữ tử áo đỏ nằm ở đáy nước, thê lương lại tuyệt vọng kêu gào. Trong trí nhớ cặp mắt luôn thủy linh linh mang theo ngượng ngùng

đãsung huyết đỏ bừng, tràn ngập quyết tuyệt cà hận ý, làm trong mộng ngoài mộng,

hắn

đau đớn muốn chết.

Nhưng

hắn

vẫn giống như tự ngược, mỗi đêm vừa đến giờ liền

đi

vào giấc ngủ, mỗi đêm đều chờ đợi, cùng

một

giấc mộng.

Bởi vì, chỉ có ở trong mộng,

hắn

mới có thể lại lần nữa nhìn thấy nàng, chẳng sợ... nàng hận

hắn.

Tiếng thở dốc thô nặng dần dần bình phục, Lý Tấn chật vật nhắm mắt, ngực đau lại càng sâu.

hắn

chôn sâu mặt vào lòng bàn tay, thanh

âm

nghẹn ngào chứa đầy thống khổ hô lên cái tên sớm

đã

khắc vào cốt tủy: "Tình Tình... Tình Tình... Ngoan Bảo..."

Ngực như là phá

một

cái miệng to, vắng vẻ, đau quá, đau quá, đau đến thở

không

nổi. Tiếng nức nở đè nén vang lên, nước mắt ấm áp từ khe ngón tay tràn ra,

hắn

cảm thấy cả người lạnh băng.

Nàng

đi

rồi, mang

đi

tim

hắn, cũng mang

đi

tất cả ấm áp.

hắn

như nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, run run vungtay, hoảng loạn tìm kiếm trong ngực, đến khi tìm được khối ngọc bội vỡ kia.

hắn

gắt gao cầm ngọc bội,

không

màng chỗ hổng bén nhọn phía

trên, chỉ là gắt gao cầm nó, ấn vào ngực, giống như vậy là có thể làm ngực trống rỗng dễ chịu hơn.

"Ngoan Bảo, nàng lạnh phải

không? Đừng sợ... Đừng sợ..."

"A Tấn ca ca lập tức tới bồi nàng... Ta

sẽ

tìm được nàng... Ta nhất định

sẽ

tìm được nàng..."

"Ta

sẽ

cùng bồi tội với nàng... Nàng

sẽ

tha thứ chota đúng

không... Nàng mềm lòng nhất... Nàng nhất định

sẽ

tha thứ cho ta..."

"không

tha thứ cũng... cũng

không

sao... Chỉ cần... Chỉ cần... còn có thể nhìn thấy nàng... cầu nàng... Đừng

không

nhìnta..."

hắn

đứt quãng kêura,

trên

mặt còn treo nước mắt, trong mắt lại sớm mất

đi

thần thái, xám xịt

mộtmảnh, quanh thân tử khí trầm trầm.

Ngắn ngủn nửa tháng,

trên

triều đình

đã

xảy ra biến hóa kinh thiên, Tể tướng Liễu Đình

đã

từng quyền khuynh triều dã đột nhiên ngã ngựa, trong phủ bị lục soát ra

một

đống lớn thư từ thông đồng với địch bán nước, còn ngầm dấu diếm vô số ngân lượng binh khí, Liễu Đình lúc phản kháng đương trường bị chém chết, máu tươi ba thước. Liễu phủ bị soát, trong phủ mọi người

không

bị bỏ tù,

thì

bị lưu đày, hạ nhân ào ào cuốn gói chạy trốn, trong

một

đêm, toàn bộ Liễu phủ

không



một

bóng người, đầy đất hỗn độn, chỉ còn tiêu điều.

một

dây nhà Tể tướng đều chịu liên lụy,

nhẹ

thì

bị mất chức quan biếm làm thứ dân, nặng

thì

bị phán tử hình.

Chỉ trừ, Liễu Vũ Vi.

Ngày phủ Tể tướng bị lục soát đó,Liễu Vũ Vi

đã

không

thấy bóng dáng,

không

có aigặp lại nàng. Mà bên

trên

cũng

không

phái người đuổi theo bắt nàng, tin tức bị đè ép xuống.

Cùng biến mất, còn có Lý Tấn,Trạng Nguyên lang hai năm trước, có công lớn, lục soát ra chứng cứ, chém gϊếŧ Liễu Đình, tất cả mọi người

đã

từng nghĩ đó là chó săn của Tể tướng, kỳ

thật

là ám cọc của hoàng đế.

Trong hầm,

một

tiếng lại

một

tiếng roi quất vang lên, cùng với nữ tử thống khổ thét chói tai.

Dần dần, tiếng thét càng ngày càng yếu, tiếng quất cũng ngừng lại.

Nhưng hết thảy cũng chưa kết thúc.

Người cầm roi lui xuống, thay bằng

một

thanh y nam tử mặt còn trẻ,

hắn

hướng tới bóng người

ẩntrong bóng đêm cung kính gật đầu, sau đó

đi

đến bên nữ tử

đang

quỳ rạp

trên

mặt đất, hơi thở mỏng manh.

hắn

quỳ

một

gối,

nhẹ

nhàng kéo cánh tay nàng, tiếp theo

không

một

tia do dự, quả quyết vặn mạnhkhớp xương

trên

cánh tay.

Cùng với tiếng "ca ca ca" thanh thúy, nữ tử đột nhiên trợn to mắt thê thảm hét lên, nàng đau đến cả người cuộn tròn,

không

ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Nam tử

không

dao động, lại dứt khoát lưu loát bẻ cánh tay kia.

"A! Lý Tấn! Ngươi gϊếŧ ta! Ngươi gϊếŧ ta

đi! Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Cầu ngươi gϊếŧ ta

đi! A!"

Trong bóng đêm, Lý Tấn từ đầu tới cuối đều đứng yênmặt

không

biểu tình, nhìn hết thảy.

Nghe nữ tử thê lương cầu xin,

hắn

trào phúng kéo kéo khóe miệng.

Thế này

đã

chịu

không

nổi? Chính nữ nhân này, dùng đôi tay dơ bẩn kia, đem Ngoan Bảo của

hắn, đẩy về phía vực sâu cuối cùng.

Sao có thể tha thứ cho ngươi! Sao có thể buông tha ngươi! Sao có thể để ngươi cứ như vậy thống khoái mà chết

đi!

Ngươi huỷ hoại trân bảo của ta, ta muốn ngươi, sống

không

bằng chết!

"Đại nhân, nàng ngất

đi

rồi." Thanh y nam tử bẩm báo.

Lý Tấn nhắm mắt, bình phục lòng tràn đầy hận ý, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Đổthuốc câm, đưa

điquân doanh làm kỹ. Phái người nhìn chằm chằm, đừng để cho nàng ta chết quá sớm."

"Vâng, đại nhân."

Bên kinh thành, sông đào bảo vệ thành,

một

nam tử chậm rãi

đi

tới bờ sông.

hắn

gầy có chút mất hình dáng, đôi mắt tù hãm,

trên

cằm tràn đầy râu. Trường bào màu trắng trống rỗng,

một

đầu tóc đen

đã

nhiễm bạch sương.

Lý Tấn đứng ở bờ sông, nhìn mặt sông sóng nước lóng lánh, tay phải

nhẹ

nhàng xoa ngọc bội trước ngực, ôn nhu cười.

Đều kết thúc.

Ngoan Bảo, người thương tổn nàng,ta đều hung hăng trả thù.

Liễu Vũ Vi chủ mưu hết thảy,

hiện

giờ sống

không

bằng chết.

Vương mặt rỗ lăng nhục nàng, bị

hắn

lăng trì từng chút, cuối cùng băm nuôi chó.

Mẫu thân tốt của

hắn,

hắn

cầu xin bà chiếu cố Ngoan Bảo, bà lại vì phú quý giúp Tể tướng, liên hợp Liễu Vũ Vi hại chết nàng. Bà

không

phải muốn ta nổi danh sao? Bà

không

phải muốn chạy khỏi thôn sống tốt nhất sao? Bà

không

phải đem ta làm hy vọng duy nhất chờ đợi cả đời sao? Vậy đểbà vĩnh viễn mất ta.

Cuối cùng... Chỉ còn lại... Chính

hắn...

hắn

tự cho là đúng, làm nàng nhận hết thương tổn.

Bâygiờ...

hắn

tới tìm nàng bồi tội...

"Bùm"

một

tiếng,

trên

bờ

không

còn nhân ảnh.

thật

sự

rất lạnh a... lạnh băng đến xương...

Ngoan Bảo, khi đó, nàng cũng lạnh như vậy sao...

Thực xin lỗi...

......

Thực xin lỗi...

không

bảo vệ tốt nàng...

Thực xin lỗi... Làm nàng bị nhiều thương tổn như vậy...

Thực xin lỗi... Ta

đã

tới chậm...

......

Thực xin lỗi... Cầu nàng... Đừng hận ta...

Thực xin lỗi... Ta...

yêu

nàng...