Chương 46: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (44) phiên ngoại kiếp trước, Lý Tấn (trung)

Kinh thành so với ta tưởng tượng càng khó sống.

Thí sinh lục đυ.c với nhau, lão sư bất công và thiên vị, làm ta mỏi mệt khó chịu.

Trong triều đình, càng như thế, Tể tướng

một

người độc đại, quyền khuynh triều dã. Bệ hạ mặt ngoài nhu nhược, kỳ

thật

âm

thầm ngủ đông, chờ phản kích.

Ta rốt cuộc thi đậu Trạng Nguyên, bái nhập môn hạ Tể tướng, cùng

hắn

lá mặt lá trái, trong tối vì bệ hạ sưu tập chứng cứ, cũng tìm kiếm binh phù. Binh phù là át chủ bài của Liễu Đình,

hiện

giờ

trên

đời, trừ Liễu Đình cùng với Phiêu Kị tướng quân nghe theo lệnh binh phù,

không

có ai biết nó trông như thế nào.

Ta trở nên càng ngày càng

không

giống ta, cả ngày mang theo mặt nạ giả dối, ngày tháng như vậy làm ta mờ mịt.

Mỗi ngày, ban đêmta đứng trước cửa sổ, vuốt ve ngọc bội trong ngực, nhớNgoan Bảo, nhớ nàng mỉm cười ngọt ngào, chỉ có lúc này, trong lòng mới có ấm áp nhè

nhẹ.

sẽ

tốt,

sẽ

tốt. Ta

nói

như vậy với mình.

Nữ nhi Tể tướng tựa hồ rất có hứng thú vớita, nàng luôn làm bộ lơ đãng xuất

hiện

ở trước mặt ta, biểu

hiện

nàng rộng lượng, nàng thiện lương.

Buồn cười. Ta từng vô tình ở phủ Tể tướng, tận mắt nhìn thấy nàng sắc mặt

âm

ngoan đánh chết

mộtngười lại

một

người tỳ nữ.

Nàng cho rằng ở trước mặt ta diễn thực thành công, lại

không

biết du͙© vọиɠ và dối trá trong mắt nàng làm người ta chán ghét bao nhiêu. Mỗi lần nàng có ý định tiếp cận, mỗi lần ta đều khách sáo cự tuyệt, trong lòng chán ghét càng sâu.

Nàng có kẻ ái mộ mắt mù, làKhương Hạo.

hắn

bị nàng giả dối lừa gạt, coi nàng như minh châu, còn luôn

âm

thầm ngáng chân ta, làm ta cảm thấy

hắn

nguxuẩn cực kỳ.

thật

muốn gọiNgoan Bảo. Nàng mới là minh châu tốt đẹp nhất.

Từng ngày qua

đi, ta thu thập được chứng cứ dần dần nhiều lên, nhưng đó còn xa

không

đủ, huống hồ ta cũng

không

tìm được binh phù, đồ vật quan trọng như vậy, hoặc là đượcLiễu Đình mang theo bên người, hoặc là đặt ở

một

nơituyệt mật. Rốt cuộc, nhiều lần mạo hiểm thử theo dõi, ở sau núi giả ta phát

hiện

một

mật đạo, trực giác

nói

cho ta, chứng cứ ta khổ tìm nhất định ở phía dưới. Nhưng mà thủ vệ nghiêm ngặt, người hầu gia đinh phủ Tể tướng đều an bài bên trong, người khác căn bản

không

có cách nào mượn cơ hội trà trộn vào, mấy năm nay duy nhất ta thâm nhập địch doanh lại

không

biết võ công,

không

có cách nào tiến vào mật đạo.

Lúc này, Tể tướng

yêu

cầu bệ hạ tứ hôn cho ta vàLiễu Vũ Vi. Ta đương nhiên cự tuyệt! Trừ Ngoan Bảo, ta

sẽ

không

cưới bất kì ai!

Nhưng bệ hạ

nói, đây là cơ hội duy nhất mấy năm nay phủ Tể tướng

sẽ

lơi lỏng, có thể cho Ngự lâm quân cải trang lẫn vào trong đội ngũ đưa dâu, tiến vào phủ Tể tướng. Huống hồ, ngày thường chúng ta

không

có cách nào xác định binh phù ở

trên

người Liễu Đình hay

không, nhưng ở hôn lễ, người nhiều mắt tạp, ông ta nhất định

sẽ

không

buông tâm mang theo binh phù, như vậy dưới mật đạo chính là chỗ an toàn nhất. Bệ hạ hứa hẹn vớita, chỉ cần đội ngũ vào phủ,

hắn

sẽ

tìm cơ hội ngưng hôn lễ,

sẽ

khôngđến

một

bước bái đường kia.

Ta do dự

thật

lâu, đây

thật

là cơ hội tốt nhất, hơn nữa ta

thật

sự

chờ

không

nổi nữa. Mấy năm nay, mỗi ngày ta sống đều dày vò, điên cuồng nhớ nàng, rồi lại

không

có cách nào

đi

gặp nàng, bởi vì càng gần ta, nàng càng nguy hiểm. Năm năm! Ta muốn nhanh kết thúc này hết thảy! Sớm

một

chút nhìn thấy nàng! Muốn cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau

không

bao giờ tách ra!

Cuối cùng, ta đáp ứng.

Hai ngày trước hôn lễ, ta bị tập kích. Tỉnh lại,

trên

người

không

có thương tổn, nhưng ngọc bội trước ngực lại

không

thấy. Ta sắp điên rồi, tìm nơi nơi, như thế nào cũng

không

tìm thấy, trong lòng

ẩn

ẩn

có chút bất an.

Hôm hôn lễ, ta mặc hỉ phục, đờ đẫn ngồi

trên

lưng ngựa, chung quanh chiêng trống kêu vang, tiếng bá tánh chúc mừng chúc phúc

không

dứt bên tai. Ta cười trào phúng trong lòng, thực nhanh

sẽ

kết thúc.

Đột nhiên, ta cảm nhận được

một

tầm mắt cực nóng, ta thuận thế vọng qua, lại chỉ nhìn thấymột bóng dáng lảo đảo nơi xa, làm ta mạc danh thấy quen thuộc.

Ta giật

nhẹ

khóe miệng, nghĩ thầm

thật

là si ngốc, nàng sao lại ở chỗ này? Ta nhất định là quá nhớ nàng.

đi

vào phủ Tể tướng trong nháy mắt, tâm ta đột nhiên

một

trận kinh hoàng, đầu đau thình thịch, ngực như mất

một

khối to, giống như mất

đi

cái gì rất quan trọng. Ta nhíu mày, đúng lúc này, ý chỉ bệ hạ tới, ngân lượng cứu tế lúc trước xảy ra vấn đề, chuyện này là Tể tướng phụ trách, ta cũng tham dự, bệ hạ triệu chúng ta lập tức vào cung yết kiến.

Ngồi đó bừng tỉnh, sắc mặt Tể tướng càng khó coi, ở trong lòng ta cười

không

tiếng động. Đây là chúng ta thiết kế.

Chuyện sau đó cùng dự đoán giống nhau, hôn lễ ngưng hẳn, ta vì nộp lên chứng cứ được xử

nhẹ, "Tạm thời cách chức" ngốc ở Trạng Nguyên phủ. Tể tướng còn ở trong cung vội vàng dưa ra

một

giải thích, Ngự lâm quân cải trang trong Liễu phủ

đã

nhanh chóng

đi

vào, lặng yên

không

một

tiếng động đổi thủ vệ cửa mật đạo, thành công càng ngày càng gần. Ngoan Bảo, từ từ chờta, chờ ta

một

chút.

Ngày đó, quản gia đến thông báo,

nói

ngoài cửa có hai nữ tử, tự xưng là đồng hương của ta,

đã

đợi

mộtbuổi sáng, vẫn luôn cường điệu có

sự

tình quan trọng bẩm báo. Ta sửng sốt, truyền người tiến vào.

Người đến là Trương đại thẩm cùng thôn và nữ nhi của bà, Trương đại thẩm thần sắc nôn nóng

nói, Uyển Tình mấy ngày trước tới kinh thành nhưng vẫn chưa trở về, trong lòng bà

không

yên tâm, tới kinh thành hỏi thăm nữ nhi, nhưng thế nào cũng chưa có tin tức, lúc này mới cầu tới ta.

Ta trong lòng đại chấn, Ngoan Bảo sao lại đến kinh thành? Nàng ở nơi nào? Sao ta

không

biết?

Đột nhiên, trong đầu ta

hiện

lên ngày hôn lễ nhìn thấy bóng dáng hồng y kia, trong lòng bị bất an và sợ hãi bao phủ.

Ta

không

quan tâm vọt vào cung, cầu xin bệ hạ xuất động người

đi

tìm nàng, nàng là mệnh của ta a!

Bởi vì việc Liễu Đình cơ bản thành kết cục

đã

định, bệ hạ cuối cùng đáp ứng. Ám vệ hiệu suất cực nhanh, ngắn ngủn

một

ngày

đã

điều tra



hết thảy, nhận được tin tức trong nháy mắt, ta như rơi xuống đất ngục.

Tại sao lại như vậy! Sao có thể! Như thế này!

Ta

không

dám tin tưởng nhìn kia

một

tờ giấy hơi mỏng, khóe mắt muốn nứt ra.

một

mình vào kinh... Trong miếu bị nhục... Nhảy sông tự sát... Thi cốt vô tồn...

Mỗi

một

chữ, đều giống

một

đao nhọn, hung hăng thọc vào trong lòng ta, ta té ngã

trên

đất, lại giãy giụa bò lên, như nổi điên giục ngựa chạy như điên đến sông đào bảo vệ thành.

Ta

không

tin! Ta

không

tin!

Thẳng đến ta ở bụi cỏ bờ sông trung tìm được mấy khối ngọc võe, cùng vết máu khô phía

trên.

"A!"

Trong đầu sợi dây căng chặt chợt đứt gãy, ta đột nhiên phun ra

một

búng máu, phẫn nộ tuyệt vọng quỳ rạp

trên

mặt đất lớn tiếng gào rống,

trên

tay bị mạnh ngọc cắt đến máu tươi đầm đìa, trong lòng thống khoái muốn lăng trì mình.

Ta đấm mặt đất liên tục, tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy a!



ràng, hết thảy đều sắp kết thúc!



ràng, sắpcó thể nhìn thấy nàng, cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau a!

Vì cái gì! Vì cái gì!! Vì cái gì!!!

Ngoan Bảo của ta, nàng ngoan ngoãnnhư vậy, đáng

yêu

như vậy, như thế nào lại, như thế nào lại gặp hết thảy này!

Ngày đó nàng nhất định là

đã

gặp! Sau khi nàng gặp chuyên tàn nhẫn như vậy, lại chính mắt nhìn thấy ta cưới người khác! Nàng lúc ấy có bao nhiêu tuyệt vọng, mới có thể đạp vỡ ngọc bội,

đi

vào tuyệt lộ.

không

phải, Ngoan Bảo,

không

phải như nàng nhìn thấy. A Tấn ca ca

không

cưới người khác,

khôngcó...

Ta

không

ngừng nỉ non với mặt sông, rơi lệ

không

ngừng.

Sau đó mấy ngày, ta đều đần độn ngồi ở bờ sông, nắm chặt ngọc bội, lẩm bẩm tự

nói. Cuối cùng, bệ hạ tìm người đưata trở về.

hắn

hung hăng cho ta

một

bạt tai,

nói: "Ngươi như vậy có ý tứ gì! Chẳng lẽ

không

muốn báo thù cho nàng sao?"

một

câu, làm ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

Ngoan Bảo

đã

chết, những người hại nàng lại vẫn cònsống. Trong lòng ta, hận ý điên cuồng lan tràn.