Thư phòng, Khương lão gia
đang
hung hăng mắng Khương Hạo.
Tiểu tử thối này,
thật
vất vả thu
một
nữ nhân, cố tình lại có quan hệ với Lý Tấn và Liễu phủ.
hắn
sao
không
nghĩ, Khương phủ vàLiễu Đình bọn họ vốn như nước với lửa! Mất công ông ngày ngày giảng thuật cục diện triều đình
hiện
giờ cho
hắn.Ngược lại,
hắn
vì
một
tỳ nữ
không
chỉ xông vào Liễu phủ, còn dám nháo đến Thái Y Viện, thậm chí hơn
một
tháng đứng ở cửa phủ Trạng Nguyên làm pho tượng!
hiệngiờ
thật
vất vả trở về, lại mang theo cả nữ nhân kia, còn
nói
muốn cưới nàng!
hắn!
hắn
quả thực là muốn tức chết ông mà!
Khương Hạo cúi đầu nghe ông răn dạy, thần sắc đạm nhiên,
không
hé răng, đến khi nghe thấyông
nóimuốn bán tỳ nữ kia
đi, mới phút chốc thay đổi bộ mặt, ánh mắt lạnh băng như mũi tên, bắn về phía ông, làm Khương lão gia tử râu cũng run vài lần.
hắn
rốt cuộc mở miệng, thanh
âm
là rét lạnh xưa nay chưa từng có: "Nếu nàng có việc gì, ta tuyệt
không
sống
một
mình; nếu
không
thể cưới nàng, ta xuất gia làm hòa thượng."
Bỏ xuống
một
đạo sấm sét,
hắn
cũng
không
quay đầu lại
đi
khỏi thư phòng. Để lại Khương lão gia ở phía sau thổi râu trừng mắt, đấm ngực hô to "Nghiệt tử".
Khương Hạo
đi
ra thư phòng, trực tiếp vào phòng bếp lấy thuốc
đã
đun, phương thuốc là Lý Tấn ngày ấy suốt đêm đưa tới, đúng là Thái Y Viện kê cho nàng điều trị thân mình. Thân mình nàng quá gầy yếu, nếu
không
cẩn thận dưỡng, rất dễ lưu lại bệnh căn.
hắn
đứng ở cửa phòng, nhất thời lại có chút do dự, nàng tỉnh sao? Nàng
sẽ
nguyện ý nhìn thấy
hắnsao?
Do dự
đã
lâu, rốt cuộc
hắn
lấy dũng khí đẩy cửa phòng.
Trong phòng, Hạ Tình Tình nghe tiếng ngẩng đầu, thấy
hắn
đi
vào, mím môi,
không
nói
gì.
hắn
gầy rất nhiều, mắt xanh đen,
trên
mặt mang theo
một
chút thấp thỏm, nào còn có bộ dáng thanh tuấn lãnh ngạo ngày thường.
Khương Hạo bưng chén thuốc
đi
đến mép giường, buông chén, trong mắt xẹt qua
một
tia khẩn trương,
hắn
nắm chặt tay,
nhẹ
nhàng mở miệng: "Nàng khỏe hơn chưa... Đầu còn choáng
không?"
Hạ Tình Tình cúi đầu,
nhẹ
giọng
nói: "Nô tỳ
đã
không
ngại."
Khương Hạo nghe vậy, trong lòng như bị cái gì xiết lại, có chút đau,
hắn
đột nhiên cảm thấy, ở trước mặt
hắn
nàng tự xưng là nô tỳ cực kỳ chói tai.
hắn
há mồm muốn
nói
gì, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới ngày ấy,
hắn
nói
với Lý Tấn nàng là tỳ nữ ấm giường của
hắn, tức khắc mặt trắng bạch, trong lòng tràn đầy hối hận và hoảng loạn.
Hạ Tình Tình trong lòng than
nhẹ
một
tiếng, chủ động bưng chén thuốc lên uống cạn, lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh
âm
hắn
hơi khàn khàn: "Thực xin lỗi."
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy
hắn
đang
gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: "Thực xin lỗi, là ta hại nàng bị thương."
Trong lòng nàng tức khắc có chút hụt hẫng, nàng
không
nghĩ Khương Hạo công tử ca như vậy,
sẽ
có
một
ngày, đối với
một
tỳ nữ, ăn
nói
khép nép mà xin lỗi. Nhưng lúc này, nàng cũng
không
có cách nào
nói
một
câu
không
có gì
một
cách
thật
tình.Cái ngày khuất nhục khó khăn đó, còn cảnh tượngsau khi
hắn
đưa nàng cho Liễu Vũ Vi, đều làm nàng
không
có cách nào quên được. Có lẽ vì
hắn
giận dỗi, nhưng lúc
hắn
làm ra hành động đó, vẫn là theo bản năng đặt nàng ở vị trí thấp hèn hơn so với
hắn. Ở trong lòng
hắn, nàng nhiều lắm tính là tỳ nữ cóchút quan trọng thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tình Tình trong lòng có chút phát khổ, nàng
nhẹ
nhàng lắc lắc đầu: "Công tử quá nghiêm trọng, đây cũng
không
phải ngài sai."
Nghe thế Khương Hạo trong lòng càng thêm khó chịu,
hắn
tình nguyện nàng cáu kỉnh, thậm chí phát hỏa cũngđược, còn tốt hơn như bây giờ, nhìn như ngoan ngoãn có lễ, lại lạnh nhạt xa cách.
Trong nháy mắt
không
khí trở nên áp lực,
hắn
cảm thấy ngực buồn bực
không
nổi,
không
dám nhìn biểu tình
trên
mặt nàng, khô cằn ném xuống
một
câu "Vậy nàng cẩn thận nghỉ ngơi
đi", rồi xoay người có chút chật vật mà bước nhanh ra ngoài.
Phía sau, Hạ Tình Tình thở dài
một
hơi, giơ tay
nhẹ
nhàng che mắt.
Có lẽ, ở cổ đại,
hắn
một
thiếu gia có thể làm được như vậy
đã
thực
không
dễ dàng, muốn theo đuổi tình
yêu
bình đẳng,chung quy là nàng cưỡng cầu, huống chi hệ thống cũng nhắc nhở
hắn
đã
yêu
nàng
không
phải sao? Cho nàng chút thời gian
đi, chờ chút khó chịu trong lòng này tiêu tán, nàng
sẽ
bồi
hắncả đời.
Ngày kế tiếp, Khương Hạo lấy lí do phòng nàng
không
tốt, để nàng nằm ở trong phòng
hắn
tu dưỡng, chính mình lại ngày ngày ởphòng bên cạnh.
hắn
rất ít khi mở miệng
nói
gì, chỉ cố chấp mỗi ngày nấu thuốc, hầm canh bổ dưỡng cho nàng từng bát lại từng bát, mỗi lần đều nhìn nàng uống xong, mới yên lặng rời
đi. Có đôi khi vào lúc nàng nghỉ ngơi cũng
sẽ
lẳng lặng ngồi bên cạnh. Ngay từ đầu làm nàng có chút
không
được tự nhiên, dần dần thành quen, dưới ánh mắt
hắn
nhìn chăm chú cũng có thể nặng nề ngủ.
Cứ như vậy qua nửa tháng. Hôm nay, Khương Hạo đột nhiên có việc ra phủ. Nghe được tin tức,Hạ Tình Tình nhịn
không
được xuống giường, miệng vết thương
trên
lưng kết vảy
đã
bóc ra toàn bộ, nàng bức thiết muốn tắm rửa
một
lần! Lúc trước bởi vì lo lắng miệng vết thương, Khương Hạo
không
để nàng tắm rửa, cũng
không
cho nàng ra cửa, nàng chỉ có thể mỗi ngày lấy chút nước thoáng chà lau thân thể, nhưng cảm thấy
không
sạch
sẽ,
thật
là nghẹn đến khó chịu rồi.
Nàng trộm bảo gã sai vặt chuẩn bị nước ấm, nghĩ nhân lúc
hắn
không
ở đây tốc chiến tốc thắng,
khôngnghĩ tới suốt hai canh giờ, gã sai vặt nấu nước vẫn luôn thoái thác
nói
nước ấm còn chưa đun xong, Hạ Tình Tình tức giận quả thực muốn mắng cha gọi mẹ, gã sai vặt cũng là bị Khương Hạo phân phó,
khôngcho nàng tắm gội đúng
không!
đang
lúc nàng ngốc ở trong phòng sinh hờn dỗi, Khương Hạo
đã
trở lại.
hắn
còn
không
kịp thu thập mình
đã
vội vàng vào trong phòng, thái dương còn mang theo mồ hôi, thấy nàng ngồi ở
trên
giường phồng miệng, mặt căng chặt
một
ngày tức khắc nhu hòa,
hắn
đến gần
nhẹnhàng chọc chọc mặt nàng, cười hỏi: "Làm sao vậy? Ai khi dễ nàng?"
Trừ ngươi ra còn ai? Hạ Tình Tình ở trong lòng phun trào, có chút ủy khuất: "Công tử, nô tỳ muốn tắm gội." Thấy
hắn
không
nói, nàng lại vội vàng
nói: "Vếtthương
trên
người nô tỳ
đã
kết vảy, cũng đều bong ra, thái y
nói
có thể chạm vào nước."
Khương Hạo rũ mắt suy nghĩ
một
hồi, đột nhiên khom lưng,
một
tay ôm nàng lên.