Chương 30: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (28)

Xe ngựa dừng lại, là trước

một

nhà gỗ

nhỏ

ẩn

sau mấy cây đại thụ, chung quanh cỏ hoang mọc thành cụm, rất hẻo lánh.

Đánh giá bốn phía

một

chút, Hạ Tình Tình nắm chặt tay, trong lòng sinh ra cảnh giác.

Liễu Vũ Vi

đi

nhanh tới nhà gỗ, Hạ Tình Tình lấy lại bình tĩnh,

đi

theo.

Tiến vào nhà gỗ,

một

mùi máu tươi truyền đến, Hạ Tình Tình còn

không

kịp phản ứng, hai tay

đã

bị người mạnh mẽ áp chế trói chặt ở phía sau, chỗ đầu gối đột nhiên tê rần, nàng bùm

một

tiếng quỳ xuống mặt đất.

Phía trước, Liễu Vũ Vi ngồi ở

trên

ghế, chậm rì rì nâng chung trà lên uống

một

ngụm, cười như

khôngcười nhìn nàng: "Lý Uyển Tình, sinh ra ởHạnh Hoa Thôn, cha mẹ đều mất, được Lý gia thu dưỡng, nghe đồn là... con dâu nuôi từ bé … của Lý Tấn?"

Hạ Tình Tình chịu đựng đầu gối đau đớn, nhấp môi: "Nô tỳ

không

dám trèo cao Lý đại nhân."

"Hừ,

không

dám?" Liễu Vũ Vi nặng nề buông chén trà, "Ta xem ngươi

thật

sự

dám!"

Nàng ta đứng dậy

đi

đến trước mặt nàng, từ

trên

cao nhìn xuống nắm cằm nàng,

âm

âm

cười: "Nhìn bộ dáng này,

thật

là nhìn thấy mà thương, khó trách câu dẫn người khác như vậy."

Ngón tay lạnh lẽo

nhẹ

nhàng sờ lên mặt nàng, làm trong lòng nàng tê dại, sau đó, nàng ta hung hăng vung ra

một

bạt tai.

Hạ Tình Tình bị đánh đến quay đầu,

trên

mặt nóng rát, trong miệng nổi lên mùi máu tươi.

Nhìn nàng chật vật, Liễu Vũ Vi cất tiếng cười to, lấy xuống

một

cái roi dàitừ

trên

một

giá đỡ, dùng sức quất nàng: "một

tiện dân, cũng dám mơ ước người của bổn tiểu thư!"

"Bang!"

Kịch liệt đau đớn từ

trên

lưng truyền đến, Hạ Tình Tình sắc mặt trắng bệch, cuộn tròn

trên

mặt đất, đau phát run cả người,

trên

roi có gai ngược, nàng cảm giác được có chất lỏng ấm áp

không

ngừng trào ra từ sau lưng.

"Ký chủ!



có khỏe

không?" Hệ thống lo lắng, nhưng

hiện

tại năng lực của nó hữu hạn,

không

có cách nào bảo vệ nàng, trong lòng tràn đầy tự trách.

"không

việc gì, ta có thể kiên trì." Hạ Tình Tình cắn chặt môi, ngay sau đó tự giễu cười cười, trái lại an ủi nó, "hiện

giờta bị thương càng nặng, đến lúc đó Khương Hạo càng áy náy, công lược cũng thuận tiện,

không

phải sao?"

"Ký chủ,



đây lại là tội gì." Hệ thống thở dài, có chút đau lòng nàng.

"Bang!" Lại

một

roi.

Cùng với thanh

âm

Liễu Vũ Vi

âm

độc: "Cha ta

đã

thỉnh chỉ Hoàng thượng, tứ hôn cho ta và Lý Tấn. Còn ngươi, vĩnh viễn chỉ là nô tỳ đê tiện!"

Vừa dứt lời, trong lòng Hạ Tình Tình đột nhiên truyền đến

một

trận đau nhức, trong đầu ầm ầm vang lên, nhanh chóng

hiện

lên

một

hình ảnh: thiếu niên thanh tuấn

một

thân hỉ phục, ngồi

trên

tuấn mã, sắc mặt trầm tĩnh.

Bi thương che trời lấp đất, tuyệt vọng thoáng chốc vọt tới, phảng phất muốn đánh sập nàng, linh hồn bắt đầu run rẩy. Vừa rồi nhận roi quất, giờ phút này lại chịu

không

nổi tính tình cảm bùng nổ này sắp hủy diệt, nàng nhịn

không

được thống khổ rêи ɾỉ, trước mắt

một

mảnh mơ hồ...

Lúc Khương Hạo đuổi tới phủ Tể tướng, gặp Lý Tấn ở cửa. Lúc này Lý Tấn mũ mãng nghiêng lệch,

trênmặt đều là kinh hoảng và sợ hãi, hoàn toàn

không

có bộ dáng bình tĩnh ngày xưa. Vừa thấy

hắn, trong mắt bộc phát ra hận ý nùng liệt, so lúc trước vùng quyền đánh

hắn

càng sâu hơn.

hắn

ta cắn răng

nói: "Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta nhất định

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi!"

nói

xong vội vã chạy

đi.

Khương Hạo nhìn thấy

hắn

vốn dĩ lòng cũng tràn đầy phẫn hận, giờ phút này nghe

hắn

nói

như vậy lại có chút

không

rõ, nhưng thấy

hắn

nhắc tới nàng

trên

mặt kinh hoảng sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên bất an mãnh liệt, liền trầm khuôn mặt

đi

theo.

Người tiếp đãi bọn họ

nói

tiểu thư còn chưa hồi phủ, Khương Hạo

ẩn

ẩn

cảm thấy

không

thích hợp, ánh mắt thoáng nhìn Lý Tấn đôi tay run rẩy, môi trắng bệch, sau đó

hắn

đột nhiên trợn to mắt, lẩm bẩm

nói"không...

sẽ

không...

sẽ

không..." Sau đó đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài.

Khương Hạo nhíu mày đuổi theo, mắt thấy Lý Tấn càng chạy càng xa,

hắn

không

kiên nhẫn gọi to: "Ngươi đây là muốn

đi

đâu?

không

phải

đi

tìm nàng sao?"

Lý Tấn phảng phất giống như

không

nghe thấy, chỉ há mồm thở dốc chạy về phía trước, búi tóc sớm

đãhỗn độn, tóc và mồ hôi dính

trên

mặt, cũng

không

phát

hiện, trong lòng chỉ nghĩ nhanh lên, nhanh lên! Chờ ta, cầu nàng nhất định phải chờ ta!

Chạy hồi lâu, Khương Hạo

đi

theo

hắn

xuyên qua mấy cây đại thụ,

đi

tới trước

một

tòa nhà gỗ,

hắn

nghi hoặc, vừa định

nói

gì đó,

đã

thấy Lý Tấn tiến lên liều mạng đập cửa phòng, nhưng đại khái sức lực sớm

đã

dùng hết. làm thế cũng

không

mở được. Thấy thế ánh mắt Khương Hạo rung lên,

đi

nhanh tới

mộtchân đá văng cửa.

Cảnh tượng bên trong khiến

hắn

nứt khóe mắt, nhìn người

trên

mặt đất kia cả người là máu

khôngngừng run rẩy, trái tim

hắn

trong nháy mắt phảng phất ngừng đập, trong đầu trống rỗng, đau đớn xé rách từ ngực truyền đến.

hắn

hét lớn

một

tiếng, hai mắt màu đỏ ngầu chạy lên giữ chặt tay cầm roi của Liễu Vũ Vi, sau đó gắt gao bóp chặt cổ nàng ta.

Hạ Tình Tình nằm

trên

mặt đất, nghe thấy cửa bị đá văng, theo bản năng trợn to mắt, nhưng cái gì nàng cũng

không

thấy

rõ, chỉ có cỗ bi thương tuyệt vọng trong lòng kia càng sâu, có thứ gì xé rách kêu gào muốn từ trong đầu vọt ra, đau đớn kịch liệt làm nàng rốt cuộc

không

kiên trì được, trước mắt tối sầm rồi

không

còn ý thức.

Lý Tấn bước vào cửa

một

chốc kia, trong đầu oanh

một

tiếng vỡ ra, cho dù lúc trước vì sợ hãi trong đầu nghĩ đến vô số khả năng, lúc chính mắt nhìn thấy, tâm vẫn đau đến

không

có cách nào hô hấp, chân càng mềm nhũn,

hắn

cắn đầu lưỡi kiệt lực làm mình chống đỡ chạy nhanh về phía nàng, lại vẫn té ngã nửa đường,

hắn

không

quan tâm bò về phía trước cho đến khi tới bên nàng, run run giơtay giúp nàng cởi dây thừng, sau đó

nhẹ

nhàng ôm nàng vào trong lòng.

"Ngoan Bảo... Ngoan Bảo... Ta tới... A Tấn ca ca tới..."

hắn

không

ngừng chảy nước mắt, hoảng sợ nhìn người trong ngực nhắm chặt hai mắt, khóe miệng mang theo vết máu, nhìn giống như

không

có tiếng động. Trong đầu vô số hình ảnh đột nhiên qua lại đan xen, ánh mắt bắt đầu trống rỗng, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.hắn

giống như về lại đời trước nghe được tin nàng chết

đi, trong lòng bi thương tuyệt vọng làm

hắn

phân

không



hiện

thực và hư ảo, chỉ ngơ ngác ôm nàng,

không

ngừng nhắc mãi "Ngoan Bảo, A Tấn ca ca ở chỗ này, nàng đừng sợ, nàng đừng sợ..."

Khương Hạo thấy bộ dáng này, cắn răng ném Liễu Vũ Vi

đã

bị

hắn

bóp cổ bắt đầu trợn trắng mắt, xông lên vung

một

quyền đánh tỉnh Lí Tấn, bế Hạ Tình Tình từ trong ngực

hắn

ta lên, vừa chạy ra bên ngoài vừa rống giận: "Còn thất thần làm gì! Mau

đi

vào cung mời thái y!"

Lý Tấn bừng tỉnh hoàn hồn, duỗi tay lau mặt rồi lập tức bò dậy

đi

theo.