Hạ Tình Tình thu thập tốt, tự mình phụng mệnh
đi
đại sảnh, trong lòng
không
có
một
tia phập phồng.
Chờ nàng vào đại sảnh, nhìn thấy Liễu Vũ Vi ngồi ở bên Khương Hạo cười
nói
vui vẻ, bước chân thoáng ngừng, ngay sau đó cúi đầu tiến lên hành lễ.
Khương Hạo ngồi ở trước bàn, vừa
không
kiên nhẫn chịu đựng có lệ nữ nhân cực kỳ ồn ào bên cạnh, vừa thường thường
âm
thầm quan sát phản ứng của nàng, lại chỉ thấy nàng hơi hơi cúi đầu, hoàn toàn bình tĩnh,
hắn
không
khỏi nắm chặt chén trà trong tay.
Liễu Vũ Vi thấy người bên cạnh đột nhiên
không
có thanh
âm, quay đầu nhìn Hạ Tình Tình tiến vào, trong mắt nhanh chóng
hiện
lên
một
tia tàn khốc, sau đó nàng cười, lơ đãng mở miệng: "Khương công tử, tỳ nữ bên cạnh chàng
thật
ra rất thú vị."
Thú vị? Là lớn mật mới đúng. Khương Hạo kéo kéo khóe miệng, dám can đảm bãi sắc mặt cho chủ tử, dưới bầu trời này cũng chỉ có nàng thôi.
Liễu Vũ Vi
không
để ý Khương Hạo
không
đáp lại, nàng cong mắt cười
nói
với
hắn: "Lần trước ở tửu lầu nhìn thấy
cô
nương này, cảm thấy nàng thực hợp mắt ta, lần này đến cũng cố ý tìm Khương công tử muốn xin nàng,
không
biết công tử nguyện ý hay
không?" Ngừng lại, nàng tiếp tục
nói: "Ta
thật
sự
thích nàng, nguyện ý dùng mười tỳ nữ tới đổi."
Khương Hạo nghe vậy trong lòng cười nhạt
một
tiếng, ai hiếm lạ tỳ nữ của ngươi?
hắn
đang
muốn mở miệng cự tuyệt, dư quang lại thoáng nhìn bộ dáng Hạ Tình Tình cúi đầu thờ ơ, trong lòng mạc danh tức giận,
không
muốn giờ phút này ở trước mặt nàng ta thừa nhận địa vị nàng ở trong lòng
hắn. Vì thế
hắnnghiêm mặt, ho
nhẹ
một
tiếng
nói: "Bản công tử luôn thực tôn trọng ý nghĩ của người bên cạnh, phải hỏi xem nàng nghĩ thế nào."
nói
xong,
hắn
nín thở gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tình Tình, thầm nghĩ, chỉ cần nàng nguyện ý ở lại bên
hắn,
hắn
sẽ
không
so đo cùng nàng,
hắn
sẽ
đối với nàng thực tốt,
một
ngày nào đó, nàng
sẽ
cam tâm tình nguyện chỉ có mình
hắn
trong tâm.
Ý nghĩ của
hắn,Hạ Tình Tình hoàn toàn
không
đoán được, nàng áp xuống chua xót trong lòng,
trên
mặt
một
mảnh bình tĩnh, hơi hơi cúi người, ngữ khí
không
có
một
tia gợn sóng: "Nô tỳ hoàn toàn nghe công tử an bài, nếu công tử đồng ý, nô tỳ tất nhiên nguyện ý."
Khương Hạo đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt trở nên lạnh băng, trong lòng dâng lên
một
trận lửa giận, nàng cứ như vậy muốn rời
hắn? Cứ như vậy
không
muốn ngốc ở bên
hắn? Quả nhiên trong lòng nàng căn bản
không
có
hắn!
hắn
suy nghĩ làm hết thảy chỉ nhận được chê cười!
hắn
âm
mặt, cắn răng cười lạnh
nói: "Tốt!
một
khi
đã
như vậy, Liễu tiểu thư cứ việc đưa người
đi! Trong phủ bản công tử cũng
không
thiếu tỳ nữ!"
Liễu Vũ Vi làm bộ
không
thấy dáng vẻ
hắn
âm
u, cười
nói
tạ.
Hạ Tình Tình trong lòng cười tự giễu,
nhẹ
xả khóe miệng, đờ đẫn hành lễ cáo lui, sau đó
đi
theo Liễu Vũ Vi rời Khương phủ.
Phía sau, Khương Hạo nổi giận gầm lên
một
tiếng, đột nhiên ném tất cả cốc chén
trên
bàn.
trên
đường
đi
tới Liễu phủ, thanh
âm
hệ thống vội vàng vang lên: "Ký chủ, Liễu Vũ Vi này cũng
khôngphải thiện tra a!
cô
đi
như vậy rất nguy hiểm!"
Hạ Tình Tình trong lòng bình tĩnh, nàng đương nhiên biết.
Mấy ngày hôm trước, Hà Minh lộ ra với nàng việc Khương Hạo
đi
Hạnh Hoa Thôn, kết hợp với hành vi của
hắn
lúc trước,
hắn
đi
nơi đó, chắc
đã
biết chuyện muốn
đi
kiểm chứng.Người mật báo, nhất định chính là Liễu Vũ Vi. Nàng ta
đã
biết quan hệ của nàng vàLý Tấn, cho nên muốn dùng cái này châm ngòi đối phó nàng.Nếu Khương Hạo tàn nhẫn hơn,
nói
không
chừng nàng sớm
đã
mất mạng,
thật
là kế sách hay. Hôm nay nàng ta tới là để xác minh điểm này, nàng ta muốn nhìn
một
chút nàng có còn sống hay
không. Lần này nàng ta xinKhương Hạo mang nàng
đi, đương nhiên
sẽ
không
dễ dàng buông tha.Còn nàng bất quá là tương kế tựu kế, cũng muốn thử xem có thể có cơ hội kích phát cốt truyện
một
đời hay
không.Hơn nữa, rời
đi
cũng vừa đúng làm cho nàng có thể làm lạnh
một
chút cảm tình của mình.
Xe
đi
qua cổng phủTể tướng,
một
đường tiếp tục
đi, càng đicàng xa...
Lúc này, phủ Trạng Nguyên, Lý Tấn
đang
ngồi trong phòng, ngơ ngác nhìn bức họa trong tay. Mấy ngày nay
hắn
vài lần tới cửa Khương phủ tìm nàng, cũng chưa nhìn thấy người.
hắn
không
biết rốt cuộc
đãxảy ra cái gì, vì sao lúc trước nàng rời thôn trang, vì cái gì nàng ở Khương phủ thành tỳ nữ của Khương Hạo, vì cái gì nàng trở nên xa lạ như vậy.
hắn
trở về chậm sao,
hắn
còn
không
kịp bù đắpđã mất nàng sao?
Lúc này,
một
nam tử thanh y
đi
vào, thấp giọng
nói: "Đại nhân, Liễu tiểu thư hôm nay
đi
Khương phủ, lúc đira mang theo Lý
cô
nương."
"Ngươi
nói
cái gì?!" Lý Tấn đứng lên, trợn to mắt,
trên
mặt tràn đầy kinh hoảng, trong đầu
một
mảnh hỗn loạn, sợ hãi
không
ngừng lan tràn trong lòng, tại sao lại như vậy,
hắn
vốn định nếu
đã
biết nàng ở Khương phủ, như vậy ít nhất nàng an toàn,
hắn
lại phái người lúc nào cũng nhìn chằm chằm bên ngoài... Nhưng
hắn
không
nghĩ tới! Khương Hạo thế nhưng giao nàng cho Liễu Vũ Vi!
Tưởng tượng đến
hiện
tại nàng ở trong tay Liễu Vũ Vi, đôi tay
hắn
không
ngăn được run rẩy, gân xanh đầy trán, đáng chết! Ngày đó chẳng sợ dùng sức mạnh
hắn
cũng nên mang nàng về!
hắn
lại
không
rảnh lo cái khác,
đi
nhanh ra ngoài: "đi
phủ Tể tướng!"
Khương Hạo ngồi ở trong phòng, trong lòng tức giận
không
giảm chút nào.
Trước mắt
không
ngừng xuất
hiện
mặt nữ nhân kia tái nhợt, quật cường khi rời
đi.
Nghĩ đến nàng,trong lòng
hắn
giận dữ lại đau nhức, còn mang theo vài phần mờ mịt.
Mới gặp
hắn
bị đôi mắt nàng mắt hấp dẫn, tuy sương mù mênh mông lại lộ ra điềm đạm đáng
yêu,
không
giống nữ nhân sinh hạ
hắn, đôi mắt nàng thực thanh triệt, thực sạch
sẽ,
không
có tính kế,
khôngcó chán ghét, làm
hắn
không
thể chán ghét
một
chút, thậm chí, làm
hắn
không
tự giác sa vào trong đó.
Sau đó, nàng
rõ
ràng sợ hãi lại ra vẻ dũng cảm,
rõ
ràng thẹn thùng lại lớn mật
nói
tâm ý với
hắn, làm
hắn
càng ngày càng chú ý nàng, thậm chí... có du͙© vọиɠ với nàng.
Về sau, nàng thường thường bày ra ra
một
mặt khác, thích trâm ngọc
không
thích trâm vàng, lúc tức giận ủy khuất
sẽ
dẩu miệng, trộm trợn mắt, làm
hắn
cảm thấy nàng lớn mật, cũng mạc danh mà cảm thấy nàng đáng
yêu.
Nàng dùng ánh mắt ỷ lại nhìn
hắn, vào lúc
hắn
khổ sở, quan tâm
hắn.
Hôn nàng, tai nóng lên, ngực nóng lên. Lúc nàng nở rộ ở
hắn
dưới thân,
hắn
cảm thấy trái tim đều được lấp đầy.
Nàng cứ như vậy từng chút cắm rễ ở trong lòng
hắn.
Nhưng mà, khi
hắn
cảm thấy mình
không
cô
đơn có được hạnh phúc, hết thảy đột nhiên tan biến.
Nàng ôm Lý Tấn, trong mắt tràn đầy quyến luyến. Bọn họ cùng nhau lớn lên, nàng thậm chí khổ chờ
hắn
ta hơn 5 năm.
Vậy
hắn
tính là gì đây?
hắn
cảm thấy mình bị lừa, hận
không
thể bóp chết nàng,
không
có ai lường gạt
hắn
như vậy mà về sau còn có thể sống!
Nhưng
hắn
không
hạ thủ được,
hắn
luyến tiếc,
thật
buồn cười, Khương Hạo
hắn, đời này thế nhưng cũng có uy hϊếp.
hắn
tức giận, ghen ghét, càng sợ hãi, sợ nàng
không
cần
hắn, lựa chọn trở lại bên Lý Tấn. Khống chế
không
được,
hắn
tổn thương nàng.
hiện
tại,
hắn
thế nhưng lại để nàng rời
đi.
Nàng luôn có cách, làm
hắn
lúc đối mặt với nàng, mất
đi
lý trí.
Nữ nhân đáng chết! Khương Hạo đột nhiên đấm
một
quyền lên bàn, hai mắt đỏ lên.
Nàng lừa
đi
tâm
hắn, làm
hắn
về sau
không
bao giờ trở lại là
hắn
đã
từng bình tĩnh
ẩn
nhẫn như trước kia, dựa vào cái gì có thể
đi
luôn như vậy! Nàng cho rằng rời khỏi nơi này là có cơ hội
đi
tìm Lý Tấn sao! Vọng tưởng!
hắn
đã
nói, nàng chỉ có thể là của
hắn!
"Người tới! Chuẩn bị ngựa
đi
phủ Tể tướng!"