Tháng mười là lúc kim quế tỏa hương, hôn lễ tưng bừng này cuối cùng đúng hạn cử hành.
Phó Vân Hàn nhìn bên ngoài giáo đường,
cô
gái
hắn
yêu
nhiều năm, người mặc
một
thân áo cưới trắng tinh, cha
cô
dắt
cô, lúm đồng tiền như hoa
đi
tới chỗ
hắn, tim
hắn, nóng rực hạnh phúc nhảy lên.
hắn
cong mắt giơ lên nụ cười ấm áp sáng lạn, khẽ run rẩy tiếp nhận đôi tay
nhỏ
kia từ trong tay người đàn ông cao lớn đó, nắm chặt, đời này,
sẽ
không
buông ra.
hắn
nỗ lực ức chế kích động quay cuồng trong ngực, đeo nhẫn cưới
hắn
tự chọn ra lên ngón áp út của
cô, lúc chung quanh cao giọng hoan hô và ồn ào, khom lưng hôn lên môi đỏ của
cô.
Bé con của
anh, cuối cùng em
đã
gả cho
anh, trở thành vợ
anh.
Từ nay về sau,
anh
là chồng em, cam tâm tình nguyện vì em làm
một
mảnh trời, bao bọc tất cả, đến chết
không
phai.
Cách đó
không
xa, Quý Tầm Dương
một
thân áo trắng làm phù rể, vừa chúc phúc cho đôi tân nhân, vừa run rẩy khóe miệng, hơi có chút bất đắc dĩ móc khăn tay trong túi, đưa cho Tưởng Chiêu Chiêu bên cạnh
đang
khóc đỏ mắt.
“Này… Tôi
nói
cô
người phụ nữ này! Dù kích động thế nào cũng đừng véo tôi a! Lần trước bị sưng lên tôi còn chưa tìm
cô
tính sổ đâu…”
“Câm miệng! Hôm nay là hôn lễ của Mộc Mộc, tôi
không
thèm tranh cãi với
anh!” Tưởng Chiêu Chiêu liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn
hắn, lấy khăn dùng sức ấn khóe mắt.
Quý Tầm Dương rên
một
tiếng, xoa xoa cánh tay, lại nhịn
không
được cúi đầu nhìn
cô, giờ phút này
côđang
cong môi nhìn phía trước,
trên
mặt mang theo nụ cười vui sướиɠ chúc phúc,
không
biết vì sao,
hắn
lại cảm thụ được
một
tia
cô
đơn và hâm mộ.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp
cô, lúc ấy
cô
lỗ mãng hấp tấp đâm vào người
hắn, làm rớt bình rượu vang đỏ quý nhất trong tay, nhưng
cô
lại ngồi bệt dưới đất vừa khóc vừa mắng, rồi mới giống vừa rồi đỏ con mắt trừng
hắn,
không
đợi
hắn
nói
chuyện
đã
bò dậy. Khi đó
hắn
bực mình lại đau lòng rượu vang đỏ,
đang
chuẩn bị tiến lên giữ chặt
cô
lý luận, nhưng thấy
cô
rõ
ràng mắt cá chân sưng lên vẫn nỗ lực đứng thẳng thắn thân mình, tập tễnh
đi
về phía trước, đột nhiên
hắn
khâm phục.
hắn
không
hiểu được lúc ấy mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hôm nay, ở chỗ này lại lần nữa nhìn thấy
cô, tranh chấp với
cô, nhìn nhau
không
thuận mắt, đáy lòng
hắn
lại là bay ra
một
tia vui sướиɠ bí
ẩn.
“Xem cái gì mà xem!”
đang
lúc
hắn
nghĩ đến xuất thần, đột nhiên
cô
nẩng đầu, hung trắng
hắn.
Hừ, này
cô
gái
dã man, lúc
không
mở miệng, tương đối… tương đối đẹp.
hắn
sờ sờ mũi tính quay đầu,
không
biết thế nào
trên
mặt đột nhiên có chút nóng, cũng
không
chú ý người bên cạnh quay đầu nhìn phía An Tử Viên đầy mặt
cô
đơn, trong mắt hồng hồng xẹt qua
một
tia đau thương.
một
bên khác, Tần Cảnh Chi lẳng lặng trốn trong đám người, nhìn
cô
mặc áo cưới mang theo hạnh phúc tươi cười, từng bước
đi
tới, so với vô số lần
hắn
ảo tưởng còn đẹp hơn.
hắn
nhìn
cô
đi
qua trước mặt
hắn,
đi
tới người chỗ kia của
cô,
hắn
nhìn bọn họ đeo nhẫn cho nhau, ngọt ngào ôm hôn, rồi mới lặng lẽ xoay người rời
đi.
hắn
thấy
cô
mỹ mãn, đáy lòng chân thành chúc phúc, lại chung quy
không
thể tiếp tục. Trong lòng quá đau, trái tim như vị xẻo
đi, máu tươi đầm đìa, đau đến tận cùng,
hắn
sợ mình
sẽ
thất thố.
hắn
có chút hoảng hốt
đi
ra khỏi lễ đường,
một
thân âu phục chính quy cùng dung mạo tuấn lãng khiến người qua đường liên tiếp ghé mắt,
hắn
lại
không
có cảm giác.
Bất tri bất giác, đột nhiên
hắn
đi
tới
một
cửa hàng bán hoa,
không
biết tại sao, trong đầu
hắn
đột nhiên
hiện
lên
một
ý niệm, hình như
hắn
chưa từng mua hoa cho
cô.
Chờ lúc lấy lại tinh thần,
hắn
đã
đứng ở trong tiệm.
“Hoan nghênh
đã
tới, xin hỏi tiên sinh muốn mua hoa gì?” Bên tai vang lên thanh
âm
ôn nhu củabà chủ cửa hàng.
“Tôi… Tôi tùy tiện nhìn xem.”
hắn
nhìn các loại hoa trong tiệm, có chút hoảng thần.
Bà chủ nhìn thấy mặt
hắn
hơi hơi mất tự nhiên,
không
ngại cười cười, cho rằng
hắn
mua hoa tặng cho bạn
gái
gì đó, liền nhiệt tình giới thiệu cho
hắn
vài loại hoa doanh số tốt nhất, nhân tiện
nói
những ra hoa ngữ lãng mạn động lòng người.
hắn
nghe những hoa ngữ đó, lông mi hơi hơi run, trong mắt xẹt qua
một
tia hoảng hốt,
hắn
đột nhiên mở miệng hỏi: “Xin hỏi, ngài có biết, hoa sơn trà màu trắng có hoa ngữ là gì
không?”
Bà chủ giật mình, ngay sau đó cười cười chỉ
một
tờ giấy dán
trên
tường, phía
trên
viết đầy các loại hoa ngữ.
hắn
đi
đến bên tường, nghiêm túc xem. Đến lúc nhìn thấy
một
hàng chữ, đồng tử
hắn
đột nhiên co lạ,
trên
mặt tái nhợt xuất
hiện
không
biết là đau hớn hay hối hận, trong lòng chợt như bị ngòntay dùng sức kéo, rất đau,
không
khí chung quanh trở nên áp lực, làm
hắn
không
thở nổi.
hắn
nắm chặt lòng bàn tay, rốt cuộc chịu đựng
không
nổi,
không
để ý tới bà chủ sau lưng quan tâm thăm hỏi, bước chân lảo đảo chạy ra khỏi cửa hàng hoa,
đi
đến mấy trăm mét,
hắn
mới dựa vào thân cây
nhẹ
nhàng thở dốc.
Trời vẫn là sáng sủa như vậy, chung quanh
không
ngừng có người vội vàng
đi
qua,
rõ
ràng chỉ
đi
mấy trăm mét,
hắn
lại cảm thấy sức lực toàn thân như bị đào sạch.
hắn
kéo kéo cà vạt xoay người vô lực dựa vào gốc cây, gắt gao nhắm mắt lại. Trong đầu
không
ngừng
hiện
ra cảnh tượng,
cô
đã
từng thường xuyên ngồi ở trong viện Tần gia, nhìn
một
mảnh màu trắng đó phát ngốc. Vốn tưởng rằng mình có thể nhịn đươc, nhưng giờ phút này, trong mắt
hắn
vẫn
hiện
lên nhiệt ý, ngực nóng rát đau đớn, đau từng trận từng trận.
hắn
giơ tay
nhẹ
nhàng che khuất hai mắt, mang theo nức nở, tự giễu
nói: “Tần Cảnh Chi, mày xứng đáng.”
Thế gian này, có loại sai lầm, có thể đền bù.
Có loại thương tổn, lại
không
thể quay lại.
Ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng: Sao
anh
có thể coi khinh tình
yêu
của em.