Chương 112: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (52)

Hai vυ" tuyết trắng ở trước mặt

hắn

rung động mãnh liệt, nhũ tiêm đỏ tươi

đang

không

ngừng va chạm, sung huyết đứng thẳng, giống như nụ hoa hồng mai, đẹp

không

sao tả xiết.

Ánh mắt Phó Vân Hàn tối

đi, đưatay bắt lấy, ôm đầy trongtay, dùng sức xoa

nhẹ

vài lần, thấp giọng nỉ non: “Bé con, nơi này hình như lớn hơn

không

ít.”

“Ưʍ... Đó là... Là bị ca ca xoa nha...”



xinh xắn đáng

yêu

nghiêng mắt, rêи ɾỉ hổn hển

nói.

Lời



nói

làm hô hấp

hắn

ngừng lại, nhiệt ý mênh mông

một

đường từ lòng bàn chân xông đến đến tai, tâm mạnh mẽ hữu lực nhảy lên, có loại cảm giác thành tựu

nói

không

ra lời từ đáy lòng phát ra.

hắnnhìn



nằm phía dưới kiều suyễn than

nhẹ, mặt hồng hào

không

hòa tan được mị sắc, nước ngập trong mắt, tràn đầy chỉ có

hắn, ngực đột nhiên rung động

thật

mạnh.

người dưới thân này là của

hắn, từ đầu đến chân đều là của

hắn! Là

hắn

nhìn



từthiếu nữtrở thành người phụ nữ của

hắn! Môi



chỉ

hắn

có thể hôn, ngực



chỉ

hắn

có thể xoa, tiểu huyệt của



chỉ

hắnmới có thể làm chảy nước!

Cái này làm tâm ý

hắn

no trướng tràn ra

một

ý niệm mãnh liệt, mang theo máu toàn thân bắt đầu cấp tốc khởi động, du͙© vọиɠ càng mãnh liệt. Ngực tràn đầy,

hắn

không

nhiều lời, bàn tay to siết chặt hai cánh mông non mềm, đĩnh động eo thon, dùng sức đem mình tiến vào lại rút ra, rồi mới càng mãnh liệt mà lần nữa nhập vào, đỉnh cực đại

không

ngừng đâm chọc nhuỵ hoa mẫn cảm, liên tục đẩy ra, mỗi lần đều chọc vào chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ.

“Nha... Quá sâu!

thật

căng... Hừ.. A nha...” Bên trong

nhỏ

hẹp bị đẩy đến cực hạn, mỗi lần đẩy ra, khép lại đều mang đến kɧoáı ©ảʍ rùng mình, từ hoa huy*t tràn lên não, Hạ Tình Tình híp mắt hừ

nhẹ, tiếng

nói

mảnh mai, như móng vuốt cào ngực

hắn

đến tê dại.

“Ai. A.

thật

thoải mái!” côn th*t bị vách trong chặt chẽ gắt gao trói buộc, lại bị đại lượng nước trào ra nóng rực

không

ngừng cọ rửa, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ xương cùng bốc lên,

hắn

gầm

nhẹ

ra tiếng, hai tay di đến chỗ bắp đùi, dùng sức áp lên

trên, kiều mông cơ hồ treo lên

không, tiểu huyệt theo sát căng về phía trước, càng dán sát vào dưới háng

hắn.

cánh hoa đỏ tươi đầy nước gắt gao hút lấy, dâʍ ɖị©ɧ động tình từchỗ giao hợp

không

ngừng trượt xuống,

hắn

thấy thế cổ họng lăn lộn, trong mắt bóng tối càng sâu, eo nhanh chóngdao động, nhiều lần rút ra rồi lại đâm vào

thật

sâu, đầu dùng sức cọ vàokhối thịt mềm bên trong, lấy tần suất cực nhanh cọ sát làm cho miệng

nhỏ

bên trong

không

ngừng run rẩy co rút lại.

“A... A... Ca ca...

thật

là lợi hại... A... quá sâu...” Hạ Tình Tình bị mãnh liệtmột trận tràn qua làm cả người đều sắp bay lên, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ăn mòn toàn bộ cảm quan, chân



ngăn

không

được loạn rung, trong miệng vô ý thức lãng kêu, nhục động dưới thân theo va chạm



lại mở rô, thịt mềm mấp máy nỗ lực tự ngậm lấy gậy th*t thô tráng, mặc dù căng đến khó chịu cũng

không

thể xem

nhẹ

kɧoáı ©ảʍ cực hạn.

Phó Vân Hàn hưởng thụ qυყ đầυ bị hút dây dưa kí©h thí©ɧ,

hắn

hơi hơi ngẩng cổ, mồ hôi

trên

người chảy xuống,

hắn

nhắm mắt xoay tròn gậy th*t ở trong động mất hồn kia tìm kiếm điểm mẫn cảm, tìm được rồi

thì

mãnh liệt hướng vào hung hăng nghiền lên, nghiền nát đâm chọc, vách bên trong cuộn chặt càng lúc càng nhanh, làm

hắn

sung sướиɠ đến

không

được,

hắn

cắn răng điên cuồng thọc vào rút ra, cắm đến mị thịt sưng đỏ lên, d*m thủy ở hoa huy*t văng khắp nơi.

“A a a... Muốn tới... A...” Cao trào vừa nhanh vừa mạnh, Hạ Tình Tình kêu to ra, run run rẩy rẩy phun từng cỗ mật nước, toàn thân đều vui sướиɠ

không

thôi, hai mắt mê mang

một

mảnh.

“Ưm a... Bé con... bảo bối của

anh...

anh

yêu

em...”

hắn

ấm ách kêu, dùng sức đâm sâuvài cái cuối cùng, cúi đầu hôn

thật

sâu lên môi đỏ

đang

thở hổn hển, cuối cùng ở trong huyệt run rẩy co rút phóng thích chính mình.

Lúc Tần Cảnh Chi xuất viện, Tần Úy Nhiên cũng

không

ở bên người

hắn.

hắn

cũng

không

có cảm giác, chỉ có ôn nhu hiếm có trộm được vào hai ngày trước kia.

Bệnh nặng mới khỏi, mặt

hắn

mang theo vài phần thon gầy và tái nhợt, cứng đờ về nhà. Đẩy cửa ra, nháy mắt,

hắn

cứng đờ.

Tần Úy Nhiên

đang

mặc tạp dề, bưng đồ ăn

đi

ra khỏi phòng bếp.

Thấy

hắn

hơi giật mình đứng ở cửa, bước chân bà ngừng lại,

trên

mặt

hiện

lên

một

tia xấu hổ, rồi sau đó bà nỗ lực cười, ôn nhu

nói: “đã

về rồi,

đi

chuẩn bị

đi, sắp ăn cơm.

“A...”

hắn

theo bản năng gật đầu, có chút hoảng hốt cầm túi trở về phòng, thay quần áo, rửa tay.

bàn ăn to như vậy, năm món ăn ở nhà, hai người nhìn nhau

không

nói

gì.

Tần Úy Nhiên than

nhẹ, buông bát trong tay.

“Cảnh Chi.”

“Ừm?”

hắn

hơi hơi ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt.

Nhớ tới Hạ Tình Tình ở bệnh viện

nói

với mình, trong lòng Tần Úy Nhiên thêm vài phần áy náy.

“Cảnh Chi, trong quá khứ là mẹ

không

tốt...

đã

bỏ qua suy nghĩ của con, thực xin lỗi. Sau này

sẽ

khôngthế.” Khi

nói

chuyện, giọng bà có chút cố gắng.

Tần Cảnh Chi toàn thân cứng lại, chốc lát trong lòng

một

trận quay cuồng, các loại cảm xúc hỗn loạn tràn đến, làm tay

hắn

cầm đũa run rẩy.

hắn

nâng mắt nhìn đối diện, mẹhắn từ trước đến nay khuôn mặt luôn đạm mạc thế nhưng mang theo vài phần tự trách và đau xót, lúc này

hắn

mới phát

hiện, từ trước đến nay dung mạo của bà vốn còn diễm lệ, nhưng

không

biết từ khi nào, khóe mắt cũng

đã

có nếp nhăn. Trong cổ họng cứng lại, lòng

hắn

thật

hụt hẫng.

thật

lâu sau,

hắn

mới

nhẹ

nhàng

nói

nửa chữ, cúi đầu đột nhiên ăn

một

miếng cơm, mắt được chén che khuất, lặng lẽ xẹt qua

một

giọt nước.